Hách Gia Âm dần dần lấy lại ý thức, cảm nhận được mình đang bị người khác bạo hành.
Trong đầu, những mảnh ký ức rời rạc đang chắp vá lại.
Cô không chắc những điều đó là thật hay là ảo giác sau khi bị tiêm thuốc.
Cảm giác sợ hãi dần xâm chiếm lấy cô.
Thi Cảnh lập tức cúi người xuống, rút một tờ giấy ăn lau thuốc mỡ dính trên tay: “Gia Âm?”
Tay kia vén những sợi tóc lòa xòa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Cô nghiêng đầu nằm úp sấp, không mở mắt.
Nhưng đúng là đã có phản ứng.
Toàn thân đang run rẩy.
Khẽ nức nở gọi: “Thi Cảnh…”
Đầu ngón tay của người đàn ông xót xa v**t v* gò má mịn màng: “Gia Âm…”
Hách Gia Âm đang ở trong một thế giới câm lặng, sự tiếp xúc trên má càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi của cô, cơ thể cô nặng trĩu không thể cử động, run rẩy càng dữ dội hơn: “Đừng… đừng…”
Lúc này Thi Cảnh mới nghĩ đến việc đeo máy trợ thính cho Hách Gia Âm.
Động tác đeo máy trợ thính quen thuộc khiến Hách Gia Âm dần yên tĩnh lại.
Cô từ từ mở mí mắt nặng trĩu, tầm nhìn dần rõ ràng.
Xương mày góc cạnh, sống mũi cao thẳng.
Ánh sáng yếu ớt chiếu từ một bên tạo nên những mảng bóng tối sâu thẳm.
Thi Cảnh.
Nước mắt bất giác chảy từ khóe mắt xuống, Hách Gia Âm thì thào: “Thi Cảnh…”
Giọng người đàn ông rất nhẹ nhàng.
Là sự dịu dàng mà Hách Gia Âm chưa từng nghe thấy.
Như thể sợ một thứ gì đó tan vỡ.
Thi Cảnh gọi: “Gia Âm…”
Anh gọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902627/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.