Sau khi Hách Gia Âm tỉnh lại, trong đầu cô chỉ toàn là những hình ảnh điên cuồng trước khi hôn mê, cô đương nhiên cho rằng mình đã bị tiêm thuốc k*ch d*c.
Bây giờ, cô đã hiểu Thi Cảnh đang nói gì.
Cô nhớ lại một người mà mình đã gặp từ rất lâu trước đây.
Tại một nhà hàng có tường xanh ngói lục, hành lang nối liền với con đường đá cuội, nơi có món đậu phụ phỉ thúy.
Người đó mắt không ngừng chớp, cánh mũi không ngừng co giật, kéo theo cơ mặt cũng giật giật.
Ngay cả ngón tay cũng co quắp.
Giống như xác sống trong những bộ phim phương Tây.
Vài năm sau, trên bàn ăn, Hách Gia Âm đã nghe được kết cục của người đó.
Anh ta đã cai nghiện mấy lần, rồi lại tái nghiện mấy lần.
Cuối cùng thì chết.
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, anh ta bò trên mặt đất, trên người không có một chỗ nào lành lặn, toàn là những vết thương máu thịt bầy nhầy, mạch máu nổi lên trên xương, da thịt thì thối rữa…
Thi Cảnh đứng sừng sững trước mặt Hách Gia Âm, tạm thời kéo suy nghĩ của cô trở về.
Anh giơ tay lên, lòng bàn tay ấm áp đặt l*n đ*nh đầu cô: “Đừng sợ.”
Hách Gia Âm nhìn Thi Cảnh, nhanh chóng gật đầu.
Thi Cảnh xoay người, cầm lấy chiếc q**n l*t: “Em tự mặc… hay để tôi mặc cho em?”
Hách Gia Âm mấp máy môi: “Em… em tự mặc.”
Cô vén chăn lên, co hai chân lại, không mấy khó khăn mặc xong chiếc q**n l*t.
Lúc này Thi Cảnh ngồi xuống, nắm lấy tay Hách Gia Âm.
Chuỗi Phật châu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902629/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.