Không có thuốc, thật sự không giống nhau.
Thi Cảnh đã tưởng tượng ra vô số phản ứng của Hách Gia Âm, trong đó tất nhiên có cả dáng vẻ e lệ ngượng ngùng của cô.
Nhưng khi cảnh tượng này hiện ra trước mắt.
Lại sống động đến mức hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng.
Cô khẽ ngẩng cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đôi mắt khép hờ, phủ một lớp sương mờ long lanh.
Cắn chặt môi chịu đựng.
Khẽ phát ra một chút âm thanh, cũng không biết là sợ người khác nghe thấy hay là vì lý do gì khác…
Ngày hôm sau xuống núi, một đoạn đường rất dài, Thi Cảnh cõng Hách Gia Âm trên lưng.
Hách Gia Âm ở trên tấm lưng tràn đầy cảm giác an toàn, mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Hách Gia Âm vẫn còn nhớ đường lên núi khó đi đến mức nào, từ ban ngày đi đến nửa đêm.
Sao đường xuống núi lại đi nhanh như vậy?
Dưới chân núi, một chiếc xe quân dụng đã chờ từ lâu.
Chỉ mất mười mấy phút đi xe đã đến một tòa nhà nhỏ hoang vắng.
Đó là nơi mà họ đã ở lại vài giờ trước khi lên núi.
Cách tòa nhà không xa, một chiếc trực thăng cỡ trung đang đậu, trên thân máy bay có cờ và dấu hiệu cứu hộ rõ ràng.
Tại đây, họ có nửa tiếng để nghỉ ngơi.
Sau đó máy bay sẽ bay về phía nam, còn ô tô sẽ đi về phía bắc.
Trong tòa nhà.
Thi Cảnh đang bàn công việc với người khác trong phòng bên cạnh, kêu người mang chút đồ ăn đến cho Hách Gia Âm.
Sau khi bàn xong việc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902638/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.