Sau khi xin lỗi và mở lòng, trạng thái của Hách Gia Âm đã tốt hơn rất nhiều.
Trong lòng không còn nặng trĩu đến không thở nổi.
Chỉ là, thỉnh thoảng vẫn sẽ nhớ lại những chuyện đó.
Khi nhớ lại sẽ bất giác buồn bã, đau lòng.
Thậm chí còn nghĩ tại sao mình không chết đi?
Chết đi mới tốt…
Nhưng đồng thời, cô lại nhớ đến những lời của Thi Cảnh.
Những lời nói đó đã dẫn dắt Hách Gia Âm thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực, khích lệ cô nhìn về phía trước.
Từ khi Hách Gia Âm nói muốn về nhà Thi Cảnh liền bắt đầu sắp xếp.
Nửa tháng sau nhận được giấy phép xuất cảnh, chuẩn bị xuống núi.
Đêm trước khi xuống núi, trong căn cứ đốt lửa trại, trên vỉ nướng bằng lưới sắt, những lát thịt được nướng kêu xèo xèo.
Hách Gia Âm ăn no đến căng bụng, rời khỏi không khí náo nhiệt, yên tĩnh ngồi vào chiếc ghế treo, ngắm nhìn bầu trời sao và dải ngân hà tráng lệ.
Thật ra, cũng chẳng có bao nhiêu lưu luyến.
Có lẽ cả đời này cũng sẽ không quay lại đây nữa.
Chiếc ghế treo dành riêng cho cô, trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này sẽ bị ăn mòn, bị phong hóa.
Xóa sạch hết mọi dấu vết cô từng ở đây.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô lại có chút bâng khuâng.
Phía sau vang lên tiếng bước chân.
Ngay sau đó, một chiếc áo khoác da được mở ra khoác lên người Hách Gia Âm.
Lòng bàn tay ấm áp nắm nhẹ vai cô một cái.
Thi Cảnh đi vòng qua chiếc ghế treo, ngồi lên ghế.
Chiếc ghế chìm xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-hoang-cam-lang-toan-nhi/2902637/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.