🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Các báo cáo khám sức khỏe lần lượt được gửi đến tay.

Hách Gia Âm không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là cơ thể suy nhược, cần được bồi bổ.

Ra khỏi bệnh viện, cô không về nhà mà đến thẳng nhà một thầy thuốc Đông y lớn tuổi.

Thầy thuốc bắt mạch cho Hách Gia Âm, cau mày lo lắng, nói rằng cô đã bị tổn thương nguyên khí, tổn hại đến gốc rễ của cơ thể.

Ông còn cảnh báo, nếu không nhân lúc còn trẻ mà dưỡng lại cho tốt, về già chắc chắn sẽ phải chịu khổ nhiều.

Sau khi về nhà, Hách Gia Âm trở thành một “búp bê sứ” cần được chăm sóc tỉ mỉ.

Cô bị “nhốt” trong nhà.

Vai không được vác, tay không được xách.

Không được để nóng, không được để lạnh, không được ra gió.

Ba bữa một ngày đều do chuyên gia dinh dưỡng cẩn thận chuẩn bị.

Còn phải uống thuốc bắc, ngâm tắm thuốc…

Khoảng thời gian đó, Hách Gia Âm cảm thấy mình như bị ngấm hết mùi thuốc.

Vì vậy, dù trong lòng muốn quay về gặp ông cụ Thi nhưng cô vẫn chưa chủ động nhắc tới.

Cô không muốn mang “mùi bệnh tật” đi gặp người lớn.

Thi Cảnh cũng luôn ở nhà.

Theo lời anh, anh cũng cần nghỉ ngơi một thời gian, vừa hay có thể giám sát cô, một người vốn khó uống thuốc.

Lời này của anh chẳng có mấy phần thật.

Thầy thuốc Đông y đã bắt mạch cho anh, nói rằng cơ thể anh rất tốt, chỉ hơi nóng gan.

Anh nói gan anh nóng đều là do bị cô chọc tức.

Bây giờ Hách Gia Âm cũng không còn là người khó uống thuốc nữa, vì muốn dưỡng tốt cơ thể nên cô đều tự nguyện uống.

Nhưng thuốc thật sự rất đắng, rất khó uống.

May mắn là, mỗi lần uống xong đều có một viên kẹo sữa được nhét vào miệng, xua đi vị đắng chát ấy.

Thầy thuốc Đông y còn đề nghị Hách Gia Âm mỗi ngày vào khoảng 10 giờ sáng phơi lưng dưới nắng hai mươi phút.

Nói rằng làm vậy có thể ôn thông kinh lạc, trừ ẩm đuổi hàn, còn có lợi cho sức khỏe xương khớp, tăng cường hấp thụ canxi, giảm bớt tâm trạng khó chịu…

Tóm lại là có rất nhiều lợi ích.

Acnes
Ban công ngoài trời của phòng ngủ, bên ngoài không có tòa nhà nào che chắn, hướng lại vừa đẹp, là một nơi lý tưởng để phơi lưng.

Chỉ cần thời tiết không tệ, Thi Cảnh sẽ đúng giờ ngồi vào chiếc ghế dài trên ban công, để Hách Gia Âm c** tr*n phần trên, nằm úp vào lòng mình phơi lưng.

Những ngón tay xương dài của anh luồn vào mái tóc đen.

Da cô trắng, trắng đến trong suốt, dưới ánh mặt trời ánh lên vẻ bóng bẩy, sáng mịn.

Ngón tay men theo đường sống lưng xinh đẹp, chậm rãi trượt xuống dưới.

Cô sẽ co người rụt lại, vặn vẹo eo, nói ‘nhột’.

Nhưng anh chẳng hề thu tay lại.

Cô liền ngẩng cằm khỏi lòng anh, mím môi, ánh mắt hờn dỗi cảnh cáo.

Đó là điểm thay đổi lớn nhất ở Hách Gia Âm.

Thi Cảnh có thể nhìn thấy trên gương mặt cô vẻ nũng nịu tùy hứng và sự quyến rũ của một người phụ nữ mà trước đây chưa từng có.

Vừa gợi cảm vừa đáng yêu.

Anh nắm lấy gáy cô rồi hôn xuống.

Mỗi lần phơi lưng đều kết thúc bằng một nụ hôn nồng cháy.

Đúng vậy.

Kết thúc là việc phơi lưng.

Chứ không chắc chỉ dừng lại ở hôn môi.

Thầy thuốc Đông y nói phơi hai mươi phút, nhiều hơn sẽ có hại chứ không có lợi.

Thế nên lần nào Thi Cảnh cũng đặt báo thức.

Có lúc chuông báo thức reo, anh đưa tay mò mẫm nhấn tắt rồi bế người trên thân mình dậy khỏi ghế dài.

Đi vào trong phòng.

Môi họ tách ra nhưng hơi thở nóng rực vẫn còn quyện vào nhau.

Anh sẽ căng quai hàm, khẽ mổ nhẹ lên người cô từng chút một.

Môi cô, chóp mũi cô, má cô, cổ cô, vai cô…

Chiếc giường rất mềm.

Khi anh ném cô lên giường, cơ thể cô rung lên cùng với chiếc giường.

Trắng đến lóa mắt.

Khiến anh không thể chờ đợi mà cúi xuống nếm thử.

Chỉ là nếm thử rồi dừng lại.

Lại càng không thỏa mãn.

Anh luôn cắn vào tai cô vào lúc cuối để nhắc nhở rằng cô nợ anh.

Nợ anh một lần.

Nợ anh hai lần.

Nợ anh ba lần…

Hách Gia Âm nghe những “khoản nợ” ngày một chồng chất, cuối cùng cô mặc kệ những con số đó, cảm thấy nợ nhiều quá rồi thì chẳng còn áp lực nữa.

Trước thềm Quốc khánh.

Hách Gia Âm nhận được một cuộc điện thoại.

Văn phòng sĩ quan cấp cao.

Trên tường là lá quân kỳ to lớn, rực rỡ, trên tủ trưng bày là vô số cúp và huy chương danh dự.

Ở đây, Hách Gia Âm nhìn thấy rất nhiều ảnh của bố.

Phần lớn là ảnh tập thể, vì đã lâu năm nên phải nhìn kỹ mới có thể tìm thấy ông giữa đám đông.

Cũng có ảnh cá nhân.

Đó là một bức ảnh đen trắng cỡ lòng bàn tay.

Trong ảnh, Hách Vân khác với vẻ trưởng thành trong ấn tượng của Hách Gia Âm. Gương mặt ông non nớt, ngây ngô, nhưng trong bộ quân phục, dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt kiên định, hăng hái đầy sức sống.

Hách Gia Âm đã không kìm được mà bắt đầu rơi nước mắt.

Điều khiến cô bật khóc nức nở là khi cô nhìn thấy ảnh của mẹ.

Đó là một tấm ảnh thẻ cỡ hai inch.

Mẹ cô trẻ trung, xinh đẹp, mặc áo sơ mi hoa, tết hai bím tóc dày, nhìn vào ống kính và mím môi mỉm cười.

Vào cái tuổi ngây ngô Hách Gia Âm từng khóc lóc với mẹ, hỏi tại sao bố mình không bao giờ ở bên cạnh.​‌‌​‌‌‌‌​‌‌​​​​‌​‌‌​‌‌‌‌​‌​‌‌‌‌‌​‌‌‌‌​​‌​‌‌​​‌​‌​‌‌‌​‌​‌​‌‌​‌‌‌​​‌‌​​‌‌‌​‌‌​‌‌‌‌​‌‌​‌‌‌​​‌‌‌​‌​​​‌‌​‌​​‌​‌‌​‌‌‌​​‌‌​‌​​​

Mẹ trả lời, bố đang làm anh hùng.

Sau này khi Hách Gia Âm lớn hơn một chút, mẹ đã kể cho cô nghe một vài câu chuyện về bố.

Bố mẹ quen nhau qua mai mối.

Lần đầu gặp mặt là ở nhà ăn của nhà máy.

Bố mặc quân phục, rất nhút nhát, đến ăn cơm cũng không dám nhìn mẹ.

Sau đó họ đăng ký kết hôn.

Mẹ thích bố đến mức nào?

Để chụp tấm ảnh đăng ký kết hôn đó, mẹ đã dùng nửa tháng lương đến tiệm vải cắt một chiếc áo sơ mi hoa thời trang nhất lúc bấy giờ, trang điểm kỹ lưỡng rồi đến tiệm ảnh, chọn loại khung ảnh có viền hoa văn thịnh hành nhất…

Hách Gia Âm nhìn bức ảnh trước mắt.

Đây chính là chiếc áo sơ mi hoa thời thượng nhất, viền khung ảnh thịnh hành nhất trong lời mẹ kể…

Bố mẹ xa nhau nhiều hơn gần nhau nhưng mẹ chưa bao giờ than phiền, luôn một mình gồng gánh gia đình nhỏ.

Nhắc đến bố, mẹ luôn dịu dàng mỉm cười dưới ánh đèn, trong mắt lấp lánh niềm hy vọng.

Bố của Hách Gia Âm là anh hùng.

Mẹ của Hách Gia Âm, cũng là ‘anh hùng’ của cô…

Hách Gia Âm nhận được bản sao ảnh của bố mẹ.

Đồng thời cô nhận được một lá thư mời.

Mời cô tham dự chương trình gala tối Quốc khánh trên CCTV.

Lúc Thi Cảnh gặp Hách Gia Âm, cô đã bình tĩnh trở lại.

Đôi mắt hơi sưng đỏ chứng tỏ cô vừa mới khóc.

Hai người ngầm hiểu ý nhau, không nhắc đến chuyện đó mà lái xe về nhà.

Buổi tối.

Thi Cảnh đang tắm trong phòng tắm bên ngoài thì loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Anh không chắc.

Nhưng vẫn lập tức tắt nước, vơ lấy khăn tắm quấn quanh hông rồi mở cửa.

Hách Gia Âm đứng ở cửa, mặc váy ngủ, cúi đầu, hai vai run lên.

Cô khóc và nói: “Thi Cảnh… em buồn quá… hu hu hu, anh có thể… có thể ôm em không? An… an ủi em…”

Đây cũng là sự thay đổi của Hách Gia Âm.

Trước đây cô tuyệt đối sẽ không biểu đạt cảm xúc và nhu cầu một cách thẳng thắn như vậy.

Thi Cảnh ôm lấy Hách Gia Âm.

Nước trên người anh chưa kịp lau đã thấm ướt váy ngủ của cô.

Hơi ấm của hai cơ thể hòa quyện vào nhau.

Đêm đó Hách Gia Âm cứ khóc mãi trong lòng Thi Cảnh, vừa khóc vừa kể lại những ký ức xưa.

Ký ức về ngôi nhà.

Ký ức về bố.

Ký ức về mẹ.

Ký ức về em gái…

Cô càng trút bỏ ký ức lại càng khóc dữ hơn.

Những dồn nén bao năm như cơn lũ vỡ đê.

Cô hoàn toàn chìm trong đau thương, cả người đã ướt sũng, da ửng đỏ mà vẫn khóc không ngừng.

Thi Cảnh dỗ dành, an ủi thế nào cũng không có tác dụng.

Thầy thuốc Đông y đã nói, phải giữ tâm trạng vui vẻ, thân tâm thoải mái.

Cô cứ khóc như thế này, anh thật sự sợ cơ thể vừa mới khá lên của cô lại bị suy sụp.

Anh lật người đặt cô nằm thẳng trên giường, cúi xuống, nắm lấy cổ chân cô rồi đẩy lên.

Trong khoảnh khắc môi lưỡi giao hòa.

Bụng dưới của cô run lên, giọng nói khàn khàn trở nên ngắt quãng: “Đừng…”

Sau đó.

Cuối cùng cô cũng không khóc nữa, đầu óc trống rỗng, toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực, thất thần thở hổn hển.

Ngày Quốc khánh.

Gala được truyền hình trực tiếp.

Hách Gia Âm theo chỉ dẫn của đạo diễn hiện trường, lần lượt xếp hàng lên sân khấu.

Trên sân khấu, ánh đèn nóng rực lòng người.

Giọng nói đầy phấn khích của người dẫn chương trình vang vọng bên tai:

“Trong những năm tháng giông bão ấy, chính họ đã đứng lên, dùng niềm tin vững chắc và lòng dũng cảm không sợ hãi để gánh vác trọng trách của thời đại…”

“Tinh thần của họ như những tượng đài bất hủ, khích lệ hết thế hệ này đến thế hệ khác…”

“Hôm nay, chúng ta với tấm lòng vô cùng thành kính tưởng nhớ họ, chính là để ghi nhớ công lao của họ, kế thừa tinh thần của họ…”

Lãnh đạo lên sân khấu trang trọng bắt tay với con em của các anh hùng.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên:

‘Non sông vô sự, khói lửa yên bình’

‘Có phải là cảnh bạn khát khao được thấy’

‘Hỡi những đứa trẻ, hãy an giấc mộng lành’

‘Như cách bạn hằng yêu thương’

‘Và tôi sẽ mơ về sự đoàn viên mà bạn đã hằng mơ’

‘Nguyện điều bạn mong mãi mãi trường tồn’

‘Đi con đường dài mà bạn đã đi’

‘Yêu bạn như thế đó’

‘Tôi cũng sẽ thấy thế giới mà bạn chưa thấy’

‘Viết những vần thơ bạn chưa kịp viết’

‘Vầng trăng nơi chân trời, nỗi nhớ trong tim’

‘Bạn mãi ở bên tôi’

‘Hẹn với bạn một đời trong trẻo’

‘Như gương mặt thanh xuân của bạn…’

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.