Không ngờ bữa cơm đoàn viên lần này lại kết thúc như vậy.
Sau khi gọi cấp cứu, Phương Thời Ân được đưa đến bệnh viện có cổ phần của tập đoàn Tô Thị ở gần đây.
Mặc dù bác sĩ đã chẩn đoán cậu chỉ bị trầy xước ở trán và có chút chấn động não nhẹ, không có gì nghiêm trọng nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản Tô Chấp Duật và Tô Chấp Thư lại đánh nhau một trận bên ngoài bệnh viện.
"Tao làm sao, tao có biết nó sẽ xông tới đâu?"
"Tại sao anh lại tránh?" Ánh mắt Tô Chấp Duật nhìn Tô Chấp Thư như thể y đã làm điều gì đó tày trời.
"Mày có nói lý không, nó tự đâm vào tao thì tao không thể tránh sao." Tô Chấp Thư tức đến nỗi ong ong cả đầu.
"Cậu ấy đâm vào anh thì sao, có bao nhiêu sức đâu!"
Câu nói này đúng là sự thật, nhìn vẻ yếu đuối của Phương Thời Ân rõ ràng là kiểu chỉ có thể khiến người ta cảm thấy bị chạm vào một cái nhẹ vào bông, không thể đối đầu trực tiếp với ai được.
Tô Chấp Duật là người không nghe theo lý lẽ thường tình lại càng không tha thứ cho người khác, Tô Chấp Thư lắp bắp một lúc lại hùng hồn cãi lại: "Tại sao nó lại đâm vào tao, chẳng phải vì mày ra tay trước hả!"
Khi bọn họ bị bốn bảo vệ kéo ra, trên mặt Tô Chấp Thư cũng đã có vết thương, mặt đỏ tía tai cãi nhau với hắn: "Tại sao tao lại ra tay trước, chẳng phải vì mày xị mặt trước sao..."
Sau bữa cơm đoàn viên trung thu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-nhau-lanh-son-tuu-moc/25930/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.