"Vậy anh phải viết giấy cam kết."
Phương Thời Ân chậm rãi đưa tay đẩy Tô Chấp Duật ra, đối mặt với người đàn ông đột ngột tỏ tình để cố gắng níu kéo cuộc hôn nhân này, cậu nói ra yêu cầu của mình.
Nói xong cậu lại lập tức cúi người xuống, vừa lẩm bẩm trách móc hắn: "Đều tại anh làm đổ hết rồi." Vừa nhặt từng chiếc vòng tay, mặt dây chuyền rơi rải rác trên sàn nhà bỏ vào hộp.
Viết giấy cam kết có lẽ là một thủ tục thường xuyên phải làm để giải quyết mâu thuẫn trong hôn nhân.
Hiển nhiên bây giờ Tô Chấp Duật cũng không ngoại lệ.
Hắn đứng đó, nghĩ đến lúc Phương Thời Ân nói ra yêu cầu với vẻ mặt trông rất nghiêm túc, trong đôi mắt đen kịt của hắn hiện lên sự thương hại không nói nên lời.
Hắn thấy cậu thật ngốc, ngay cả giấy cam kết của đàn ông mà cũng tin.
Nhưng vẫn rất an phận trả lời: "Được."
Buổi tối 9 giờ rưỡi, trong phòng khách sáng trưng hai người ngồi đối diện nhau trước bàn.
Tô Chấp Duật liếc nhìn một cái thấy Phương Thời Ân đã vào tư thế sẵn sàng đón quân địch, mau chóng dời ánh mắt đi rồi cụp mắt xuống hỏi cậu: "Em muốn anh cam kết điều gì?"
Hình như cậu đã lên kế hoạch xong xuôi từ lâu, nhanh chóng nói ra: "Cam kết không bỏ rơi, không buông tay."
Tô Chấp Duật cầm bút viết lại nội dung mà cậu đọc dưới ba chữ to "giấy cam kết", vừa viết vừa nghe cậu bổ sung: "Và không sỉ nhục."
Cánh tay đang cầm bút của hắn chợt khựng lại, nhưng hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-nhau-lanh-son-tuu-moc/25933/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.