"Nếu cậu đã lựa chọn vậy, tuy rất tiếc nhưng tôi vẫn tôn trọng quyết định của cậu." Cố Tân nghe Tô Chấp Duật trả lời, trong lòng dẫu cảm thấy tiếc nuối cũng không níu kéo hắn nữa, trong giọng nói vẫn còn giữ sự nhiệt tình y nguyên như ban đầu.
Hắn "ừ" một tiếng.
Cố Tân đáp "Thế cứ vậy trước đi, nếu sau này cậu có ý tưởng gì hoặc muốn tham gia thì gọi cho tôi bất cứ lúc nào nhé."
Nghe thấy đối phương sắp kết thúc cuộc gọi, Tô Chấp Duật đột ngột nói: "Đợi đã."
Cố Tân giật mình, tưởng hắn chợt hối hận nên bàn tay căng thẳng nắm chặt điện thoại: "Sao thế?"
Nhưng không ngờ hắn chần chừ vài giây mới hỏi: "Lúc còn học đại học, tiền sinh hoạt của cậu mỗi tháng là bao nhiêu thế?"
Khác với hắn, Cố Tân đến từ một thành phố nhỏ loại 3 hoặc loại 4, ba mẹ cũng là công nhân viên chức bình thường nên điều kiện giáo dục thuở nhỏ kém xa so với những gì Tô Chấp Duật được hưởng. Sau này cậu ấy có thể vào cùng một trường đại học, cùng một ngành với hắn là nhờ vào nỗ lực phi thường vượt xa người thường, tài năng cũng không thua kém gì hắn.
Câu hỏi này lệch xa chủ đề nói chuyện khiến Cố Tân rất bối rối, nhưng cuối cùng vẫn trả lời thật thà: "Một tháng 18 triệu, sao thế?"
Tô Chấp Duật đã nhận được câu trả lời cũng không nói thêm gì nữa, đáp: "Không sao, tôi cúp máy đây."
Cuối tháng tám nắng rất gắt, dưới ánh nắng hè chói chang, trên những con đường rợp bóng cây hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-nhau-lanh-son-tuu-moc/25980/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.