Hắn gặp lại Phương Thời Ân vào một đêm cuối tuần.
Buổi tối Tô Chấp Duật đi vào bãi đậu xe của công ty, nhìn thấy một người đang đứng cạnh xe của mình.
Thiếu niên đang tựa người vào chiếc xe màu đen, có vẻ đứng chờ đợi một lúc lâu cũng thấy hơi mệt nên thỉnh thoảng cậu lại nhón chân chạm vào mặt đất.
Nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong gara dưới tầng hầm, cơ thể vốn không có chút sức sống nào của Phương Thời Ân lập tức đứng thẳng lên quay đầu lại nhìn hắn.
Hôm nay cậu diện một chiếc áo khoác demin cùng với quần tây sáng màu, mái tóc có vẻ đã được chải chuốt kỹ lưỡng để lộ ra vầng trán mịn màng, khiến cậu trông rất trẻ trung tràn đầy sức sống.
Phương Thời Ân nhìn thấy Tô Chấp Duật nên ngước mắt lên, đi nhanh về phía hắn rồi gọi: "Anh Chấp Duật." Sau đó đôi lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại tỏ vẻ tủi thân: "Sao anh Chấp Duật không trả lời tin nhắn của em thế?"
Tô Chấp Duật nghe cậu nhắc nhở mới nhớ, sau bức ảnh hôm đó hắn vẫn chưa bấm vào tin nhắn của đối phương lần nào nữa.
Đây không phải do hắn cố ý, hắn có quá nhiều việc phải giải quyết nên cũng không có nhiều rảnh rỗi trả lời những tin nhắn vô nghĩa của đối phương, hơn nữa dựa vào tính tình của Phương Thời Ân chắc cậu nói chuyện một mình vẫn ổn thôi.
Hắn nhìn người đứng trước mặt, cũng không hỏi làm sao Phương Thời Ân đến được đây. Nhưng trong lòng lại một lần nữa cảm nhận được Trình Thi Nguyệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lua-nhau-lanh-son-tuu-moc/26040/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.