Thực ra, cáo không phải là loài động vật tương đối nhỏ đầu tiên mà Lộ Bạch cứu, trước đây cậu đã cứu rất nhiều: chồn, cầy mangut, cũng gặp phải tê tê. Những động vật này có phạm vi hoạt động phù hợp và quần thể riêng nên khó có thể mang theo bên mình, giúp một tay rồi thả chúng đi là đủ. Cậu đi cùng với mãnh thú lớn, không thích hợp mang theo động vật nhỏ, con cáo này có lẽ sẽ không ở lại quá lâu.
Trời dần tối, trong khe núi tối đen như mực. Thức ăn dư thừa của đàn sói nhanh chóng đông cứng thành cục đá trong thời tiết lạnh lẽo khắc nghiệt. Lộ Bạch lấy ra một chiếc lò sưởi đặt ở giữa, những con sói già yếu bệnh tật được bố trí xung quanh để sưởi ấm, sói đực trưởng thành đứng canh gác gần đó.
Lộ Bạch nhường lò sưởi cho chúng, cậu cũng lạnh, mà lại còn chưa ăn cơm.
Cậu lấy một chiếc đèn pin ra, đội lại chiếc mũ dày, nếu không tai sẽ bị cóng mất: “Trắng Bự, đi, chúng ta đi nhặt củi khô nào.”
Giọng nói của thanh niên hơi run rẩy. Vừa rồi bận rộn quá nên không biết, nhưng sau khi dừng lại, cậu mới nhận ra mình không hề cảm nhận được hơi ấm.
“Ù.” Sói tuyết thân hình cao lớn lập tức theo sát nhân viên cứu hộ đi ra ngoài trong đêm.
Lộ Bạch biết mình sẽ không gặp nguy hiểm, chỉ cần chú ý đi đứng sao cho không bị ngã, nhưng Trắng Bự lại dễ gặp nguy hiểm, dù là mãnh thú nhưng chẳng có gì đảm bảo rằng nó sẽ không bị tấn công.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luat-cam-san-bat-nguoi-trai-dat/2520676/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.