《 2.3 》 Tuấn mã rẽ hoa lướt nhẹ qua lá giống như sao băng vụt sáng qua rừng sâu. Đường núi tuy gập ghềnh nhưng người vẫn ngồi vững trên lưng ngựa, cánh tay trái thon dài khỏe khoắn lắp mũi tên vào, kéo căng dây cung nặng nề chờ phóng tên. Bờ bên kia con suối giáp với đường chính dẫn ra khỏi thành, đã sắp đến giờ đóng cổng thành, đường sá chẳng còn xe ngựa qua lại nữa. Hôm nay là ngày ra trường bắn Cấm quân ngoài thành để luyện bắn tên, mấy cậu ấm đi cùng đều bị kiểm soát ra vào cổng, không giống như Lục Lệnh Tùng đã rời cung mở phủ từ sớm chẳng ai quản thúc, vì thế nên khi sắc trời vừa sụp tối bọn họ đều đã cáo từ về thành. Vó ngựa của Lục Lệnh Tùng cực kì nhanh, huống chi chỉ cần dùng thẻ bài là có thể gọi mở cổng thành khi đã đóng, vậy nên hắn không vội trở về. Cánh rừng này cách thành hơn mười dặm. Từ khi Cao Tông hoàng đế đóng đô đã có, trăm năm qua không hề bị chặt phá, trái lại sinh trưởng mạnh mẽ đến nỗi sâu hun hút. Trước kia ở đây có rất nhiều thú rừng qua lại, nhưng vì mấy năm nay dân số tăng dần lên cho nên không còn nhìn thấy bóng dáng của chúng nữa. Lục Lệnh Tùng vô tình bắt gặp một con hươu, đột nhiên muốn đuổi theo nó bèn phóng ngựa phi sang phía bên trái. Con vật linh hoạt chạy trong đêm càng thử thách thị lực của con người. Lục Lệnh Tùng theo Thôi Hiến học võ từ nhỏ, khi tập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-chau-ca-dau-mot-lan-ly-biet-xa-cach-ba-nam/2848659/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.