《 4.1 - Hồi tưởng 》 Lục Lệnh Chương đặt bút xuống, dời đồ chặn giấy bằng ngọc đi, cầm tờ giấy sinh tuyên* lên thổi thổi, sau đó đưa đến một chiếc bàn khác, đặt trước mặt Tạ Cánh đang hạ bút như bay, nói: "Mời hoàng tẩu xem thử." (*) Sinh tuyên hay còn gọi là giấy xuyến sống là giấy trực tiếp sử dụng sau khi sản xuất từ nguyên liệu chính, không trải qua các giai đoạn thêm phụ liệu. Tức, không quét thêm lớp phèn lên bề mặt giấy. Do đó giấy sinh tuyên có độ loang, độ hút nước cao, tính nhuận mực cao, thường dùng trong trường hợp cần tận dụng đến độ loang của mực và nước trên giấy. Mặc dù chưa làm lễ, thế nhưng Tạ Cánh đã hoàn toàn thản nhiên chấp nhận xưng hô này rồi. Lục Lệnh Chương gọi hai tiếng "hoàng tẩu" không hề có ý trêu ghẹo giống Tiêu Dao, cũng không ngây thơ như Lục Lệnh Chân, mà là thật sự nghiêm túc tuân theo lễ nghĩa mà xưng hô với một "người nhà" không quá thân thiết cũng không tính là bất hòa. Tạ Cánh buông quyển sách cũ đang sao chép trong tay xuống, nhận lấy mẫu tập viết chữ xem thật cẩn thận, sau đó giương mắt cười, nói: "Chữ viết tròn vành rõ nét dễ toát lên cái thần nhất. Nhị điện hạ đã rất nỗ lực, quả nhiên là hiểu được rồi." Lục Lệnh Chương và cháu trai Tạ Tuấn của y cùng tuổi, nhưng tính cách của cậu trầm tĩnh hơn thằng nhóc Tạ Tuấn nhiều, dù Tạ Cánh giảng ít hay nhiều thì cậu cũng đều sẽ tiếp thu bằng hết, bảo luyện chữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-chau-ca-dau-mot-lan-ly-biet-xa-cach-ba-nam/2848666/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.