《 10.4 》 Cửa phòng ngủ vang lên hai tiếng gõ, giọng nói nhẹ nhàng của Ngân Trù cất lên: "Vương phi, sau mưa trời hơi lạnh, có cần thêm chăn không? Có thấy trong người khó chịu chỗ nào không?" Trong bóng tối, Tạ Cánh im lặng giây lát rồi đáp lời: "Không sao đâu, không cần. Điện hạ đến rồi. Cảm ơn chị đã quan tâm, mà sao chị còn chưa ngủ?" Ngân Trù khẽ cười: "Tôi dậy gom quần áo, đồ đạc bị mưa thấm ướt cả rồi. Điện hạ và Vương phi cũng nghỉ ngơi sớm đi." Nói xong, cô rời đi. Tạ Cánh đưa ánh mắt quay lại nhìn Lục Lệnh Tùng. Đầu ngón của tay hắn hơi ẩm, có lẽ lúc đóng cửa đã bị dính ít nước mưa. "Sao anh lại về đây?" Y hỏi, "Có phải nằm chiếu ở Đông phòng không thoải mái hay không?" Hai bàn chân của Lục Lệnh Tùng chạm vào mũi chân lành lạnh của Tạ Cánh ở dưới chăn, nhẹ nhàng cọ xát qua lại: "Nếu như em còn nói những lời không đầu không đuôi khó hiểu đó, ta thật sự sẽ không chăm sóc em nữa đâu." Tạ Cánh gối đầu lên cánh tay hắn, bật cười: "Vậy có nghĩa là nếu em không nói nữa, anh sẽ tiếp tục chăm sóc em sao?" Lục Lệnh Tùng quay đi, cố tình không nhìn y: "Em có muốn ta đến đây không? Nói thẳng nhé, ta không nói lời trái lương tâm, em cũng đừng làm như vậy." Tạ Cánh cười khẩy trong lòng, cái tên này lại còn muốn giả vờ kiểu cách, chỉ tiếc y vẫn thua kém một chút, chẳng phải là nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-chau-ca-dau-mot-lan-ly-biet-xa-cach-ba-nam/2848695/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.