《 10.6 》 Lục Lệnh Tùng bước nhanh vào trong xe, đưa tay đặt lên vai Tạ Cánh. Đến lúc chạm vào, hắn mới phát hiện áo của y đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, chứng tỏ tình trạng này không phải mới xuất hiện. Theo như Ngân Trù nói, có lẽ ngay từ lúc uống rượu, Tạ Cánh đã không ổn. Ngón tay y cuộn lại nắm chặt lấy vạt áo bên hông, mượn lực chịu đựng cơn đau quặn thắt. Được một lúc, y há miệng thả vạt áo ra, yếu ớt hít thở hai hơi, nhân lúc cơn đau bị gián đoạn lảo đảo đứng dậy, bổ nhào đến bên cạnh bàn, rút mấy nhành hoa sơn chi trong bình sứ ra rồi đưa tay vào moi họng. Y còn chưa kịp ăn gì, ép bản thân nôn ra chỉ khiến cho cơn đau càng dữ dội hơn, nôn khan cũng không thể giải toả được, trước mắt Tạ Cánh bắt đầu mờ mịt hơi nước, không nhìn rõ thứ gì. Lục Lệnh Tùng nắm lấy cổ tay đối phương hòng kéo tay y ra khỏi miệng, quát lên: "Em không thể nôn như vậy được!" Lục Lệnh Tùng vừa dứt lời, Tạ Cánh đã nôn ra chút nước, một nửa rơi vào trong bình hoa, một nửa dính lên người hắn. Hắn không né tránh, chỉ mạnh mẽ giữ chặt hai tay Tạ Cánh lại, rồi dùng tay áo lau sạch vết rượu trên môi y. Khi cơn đau ập đến lần thứ hai, Tạ Cánh chỉ kịp nghe thấy Lục Lệnh Tùng ra lệnh cho người đánh xe nhanh chóng quay về Vương phủ. Trong trạng thái mơ hồ, cảm giác của Tạ Cánh vẫn không mất đi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-chau-ca-dau-mot-lan-ly-biet-xa-cach-ba-nam/2848697/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.