《 11.4 》 Đêm canh hai, dưới chân núi Thang, trong lều của trưởng công chúa. Lục Thư Thanh gục bên giường ngủ gật, cánh tay đỡ mặt dần mỏi nhừ thoáng mất sức, khi đầu cậu suýt va vào mép giường thì có một bàn tay trắng mịn nhẹ nhàng đỡ lấy. Lục Thư Thanh giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy rõ người trước mặt, cậu bèn nhỏ giọng gọi: "Dì về rồi ạ?" Ngân Trù mỉm cười, đưa tay vuốt vết hằn đỏ trên má cậu: "Dì có mang từ Vân Châu về mấy món đồ chơi nhỏ cho hai đứa, để ở Vương phủ rồi, đợi về nhà thì xem nhé." Lục Thư Thanh rủ mắt: "Vẫn chưa biết khi nào có thể về nhà nữa. Nhìn tình hình này, sau khi xuân sưu kết thúc, thái hậu cũng chưa chắc đã chịu cho bọn con về." Ngân Trù đẩy đôi chân nhỏ lộ ra ngoài chăn của Lục Thư Ninh vào trong, dém kín chăn lại, nhìn gương mặt khi ngủ của cô bé mà thở dài. Y Vân đột ngột lao vào lều không làm em bị thương, nhưng vì không quen thuộc với nó nhiều bằng những thành viên khác trong gia đình, Lục Thư Ninh vẫn hơi sợ hãi, dằn vặt một hồi thì mệt mỏi, ngủ thiếp đi từ sớm. "Buổi tối dì đã gặp Vương phi." Cô thấp giọng nói, vừa nói vừa dang cánh tay ra đón Lục Thư Thanh lại ngồi sát vào mình. "Chuyện đêm nay quấy rầy đến cả thúc phụ và Vương tướng, hẳn là mẹ cũng biết rồi, chắc chắn sẽ lo lắm đây." Lục Thư Thanh buồn bã nói. Ngân Trù nhẹ nhàng vỗ lưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-chau-ca-dau-mot-lan-ly-biet-xa-cach-ba-nam/2848701/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.