《 11.5 》 Khoảng không trước mặt đông cứng lại trong khoảnh khắc, Tạ Cánh gần như tưởng rằng cảm giác từ tay y đã đánh lừa bản thân, hoặc là do trí nhớ của y có nhầm lẫn gì về chiếc khóa trường mệnh bằng ngọc Hòa Điền vốn đã gắn bó với Lục Thư Thanh suốt mười hai năm qua. Thế nhưng, ngay sau đó y nghe thấy tiếng đáp lại. Đó là giọng nói và ngữ điệu mà y quen thuộc vô cùng, thậm chí Tạ Cánh còn có thể hình dung ra vẻ mặt không dám tin cùng với đôi mắt hạnh trợn tròn của Lục Thư Thanh: "Mẹ...?" Tiếng gọi ấy khiến Tạ Cánh không thốt nên lời, vô số suy nghĩ cùng lúc tràn ngập trong đầu, đan xen rối rắm rồi chặn nghẹn cổ họng. Y khẽ nhấc tay lên, đầu ngón cái chạm vào cằm của Lục Thư Thanh, đến gò má mềm mại thì nhấn vào tạo thành một vết hõm nhỏ trên khuôn mặt vẫn còn nét ngây ngô chưa lớn của trẻ con. Rồi ngón áp út lướt qua hàng mi dài cong run run như đôi cánh bướm mà ngày nhỏ cậu từng bắt tặng y. Sau đó mới dùng ngón trỏ chạm lên chóp mũi của cậu, nhẹ nhàng khều một cái như trò đùa mà hai người thường chơi lúc cậu còn bé. Cuối cùng, Tạ Cánh dang tay ôm Lục Thư Thanh thật chặt vào lòng. Trong khoảnh khắc ấy, y mới cảm nhận được trong lồng ngực mình có thứ gì đó nặng trĩu rơi xuống, có lẽ là trái tim của y đã yên vị. Những điều muốn hỏi đều không thể cất lên thành lời, y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-chau-ca-dau-mot-lan-ly-biet-xa-cach-ba-nam/2848702/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.