《 22.1 — Hồi tưởng 》 Tạ Cánh tỉnh dậy, trong mơ hồ y cứ ngỡ rằng bên ngoài có đến một trăm con Lục Ngải đang cất giọng hót vang. Y biết bọn họ dậy muộn, cũng biết từ khi có thêm hai đứa trẻ, địa vị trong nhà của Lục Lệnh Tùng và cả chính mình đều bị xếp ở phía sau, càng biết rõ từ trên xuống dưới phủ này đều ngầm đồng ý rằng những tiếng động do Lục Thư Thanh và Lục Thư Ninh gây ra không được tính là "ồn ào". Nhưng Lục Ngải thì chỉ có một con duy nhất, còn Lục Thư Ninh cộng với đám nha hoàn trong nội viện cưng em như búp bê vải thì có thể tạo ra âm thanh sánh ngang với chín mươi chín Lục Ngải, quả là khiến cho người ta thán phục, rạng danh gia môn. Tạ Cánh khoác áo xuống giường mở cửa, quá trình đi ra cần phải trèo qua người Lục Lệnh Tùng còn đang ngái ngủ, mà cách trèo qua chính là thò một chân bước thẳng qua ngực hắn. Cửa vừa mở ra, Lục Thư Ninh đã chạy vụt vào như một cơn gió lốc, quả nhiên phía sau là Lục Ngải đang đuổi theo như tên bắn. Trước khi có ai kịp nhìn thấy cô bé rõ ràng, em đã lướt nhanh hơn để lách người vào trong, vào rồi còn lanh trí thẳng tay đóng sập cửa lại, ngăn chặn "truy binh" ở phía sau. Lục Ngải không kịp thắng lại, đâm sầm vào cánh cửa kêu "bộp" một tiếng. Tiếng động khiến Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh đồng loạt giật mình, chỉ thấy nó loạng choạng xoay hai vòng tại chỗ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-chau-ca-dau-mot-lan-ly-biet-xa-cach-ba-nam/2848742/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.