《 24.4 》
Bên ngoài chiếu ngục đã chẳng còn thấy bóng dáng Trương Thái phó đâu, chỉ có chiếc xe ngựa đưa Lục Lệnh Tùng vào cung là đang dừng ở đó, cùng với Y Vân theo tới từ thành Đông.
Nhìn thấy hai chủ nhân thân quen nhất xuất hiện trước cửa, nó hưng phấn giậm nhẹ bốn vó, nhưng bất thình lình thấy Lục Lệnh Tùng thả lỏng tay, Tạ Cánh mất đi điểm tựa ngã xuống bậc thang, Y Vân bèn thở phì phò mấy tiếng, vừa sợ vừa nghi nhìn hết người này đến người kia.
Vũ Lâm Vệ đứng hai bên đều nắm chặt binh khí, nhìn không chớp mắt, như thể Tạ Cánh vốn không tồn tại, Lục Lệnh Tùng cũng không liếc nhìn y thêm lần nào nữa, chi bước thẳng lên xe ngựa rời đi.
Tạ Cánh nằm thẳng xuống mặt đất ẩm ướt không nhúc nhích, đêm qua y chỉ ngủ hơn một canh giờ, sau đó cảm xúc dao động quá độ, trải qua sinh ly tử biệt, dù là thể xác hay tinh thần cũng đều đã đến giới hạn.
Y Vân cúi sát xuống người y, giấu phần đầu của Tạ Cánh bên dưới cổ mình như đang che mưa cho y.
"Phiền ngươi một chuyến cuối cùng thôi, đưa ta vào cung đi," Không biết đã qua bao lâu, Tạ Cánh mới khàn giọng nói, "Rồi ngươi quay về Vương phủ, ăn một bữa no nê, sau đó ngủ một giấc cho thỏa nhé."
Y Vân nửa hiểu nửa không, chờ Tạ Cánh lên ngựa ngồi ngay ngắn, nó bèn tung vó chạy thẳng một đường đưa y đến cung Thái Sơ. Thị vệ bên ngoài cung ngăn y lại, Tạ Cánh chỉ bình tĩnh nói: "Bệ hạ thứ cho ta vô tội, các ngươi không biết sao? Dù ta không còn là Chiêu Vương phi, nhưng vẫn còn chức vụ ở Lễ bộ, vẫn là mệnh quan triều đình, các ngươi thật sự muốn cản ta sao?"
Thị vệ đành lục soát người y theo lệ của triều thần, sau đó thả cho y vào. Tạ Cánh bước đi yếu ớt, giống như một du hồn không chốn nương tựa men theo quan đạo đi đến Công Xa môn, ngước mắt lên nhìn bảng chữ triện sơn vàng bên trên, sau đó quỳ thẳng người, dập đầu xuống đất.
Khi Lục Lệnh Tùng trở về Vương phủ, biến cố của ngõ Ô Y đã truyền khắp hai bờ sông Tần Hoài, trạch viện ngày nào cũng vang lên tiếng cười nói đùa vui không ngớt, giờ chỉ còn lại bầu không khí yên tĩnh và nghiêm trọng khác thường.
Lục Thư Thanh đứng chờ ở cửa chính, thấy hắn về bèn vội vàng chạy đến nhào vào lòng cha. Lục Lệnh Tùng ôm lấy cậu bước nhanh vào trong: "Ngoan nào, vào nhà rồi nói."
Vào nhà, hắn quay lại dặn dò tiểu tư: "Khóa cửa lớn, từ hôm nay Vương phủ từ chối tiếp khách, ai đến cũng không gặp."
Lục Thư Thanh ôm một bụng lo lắng, cậu chưa bao giờ thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của cha mình, nhanh chóng bị dọa sợ đỏ mắt. Lục Lệnh Tùng cúi đầu trông thấy vậy, cảm xúc trong lòng bỗng dưng hỗn loạn, vươn một tay ra ôm cậu vào lòng: "Thanh Nhi..."
"Mẹ đi đâu rồi ạ? Nhà ngoại đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đêm qua phòng ngủ của Ninh Ninh lại bị cháy ạ?"
Lục Lệnh Tùng đờ đẫn đối mặt với hàng loạt ngờ vực của con trai, căn bản chẳng biết bắt đầu từ đâu. Trên đường về nhà hắn phải cho người thám thính, mới biết được những câu chất vấn của Tạ Duyễn chẳng phải khi không mà có, Tạ phu nhân và mẹ con Diêu thị thật sự đã chết ở ngõ Ô Y vào đêm qua, chết dưới đao kiếm của nhà họ Vương và Vũ Lâm Vệ.
Hiển nhiên là vì Tạ Cánh chưa nói chuyện bọn họ chỉ giả vờ đoạn tuyệt cho cha và anh biết. Tạ Duyễn là người thẳng tính, tinh thần và tâm trạng rối ren đến cùng cực nên mới oán hận hắn, âu cũng là chuyện bình thường; nhưng không biết người tâm tư kín đáo lão lạt như Tạ Dực có nhìn thấu kế này hay không.
Dù sao đi nữa, Lục Lệnh Tùng cũng không so đo việc cha anh của Tạ Cánh gán tiếng xấu cho mình. Điều khiến hắn bó tay chịu trói, đó là hắn không biết cách giải thích chuyện này cho bọn trẻ. Hẳn phải nói cho Lục Thư Thanh như thế nào, để cậu biết rằng cha đã phế truất vợ của mình, vứt bỏ mẹ của con, nếu phải nói một cách chính xác, thì giờ đây y đã không còn được coi là mẹ của con nữa.
Hắn phải nói với Lục Thư Thanh như thế nào, rằng mẹ con và nhà ngoại đã bị mưu hại, gặp phải tai họa ngập đầu, rằng bà ngoại, mợ và anh họ của con, những người thân yêu nhất của con đã trở thành oan hồn nơi suối vàng, mà kẻ thao túng tất thảy, rất có thể chính là tổ phụ của con - người đã ban cho con những đặc ân khác biệt.
Đoạn tuyệt và phụ lòng, giết chóc và cái chết, hắn phải giải thích tất cả những chuyện này thế nào cho đứa con trai hãy còn trẻ dại, luôn được nâng niu cưng chiều và chẳng rành thế sự của hắn đây?
Hồi lâu không nhận được câu trả lời, Lục Thư Thanh lo lắng gọi: "Cha ơi!"
"Thanh Nhi à," Lục Lệnh Tùng hoàn hồn, nói: "Nếu như mẹ con không về được thì phải làm sao bây giờ?"
Lục Thư Thanh rõ ràng thoáng sững người, sau đó vòng tay qua gáy của cha cậu ôm chặt gáy hắn, không nói gì nữa.
Hai người đi vào sảnh chính, gặp được cậu của Lục Lệnh Tùng là Ngô Khâm, Lý Kỳ và Tiêu Dao cũng đang ở đây, bác Chu và Ngân Trù thì đứng một bên. Nhưng người lớn dù không rõ chi tiết vụ thảm án lắm, nhưng đều ăn ý để tâm đến Lục Thư Thanh còn ngây thơ, không ai hỏi thẳng ra.
"Ninh Ninh đâu?" Lục Lệnh Tùng hỏi.
"Đêm qua quận chúa sợ hãi, giày vò suốt nửa đêm," Bác Chu đáp, "Giờ này vẫn còn đang ngủ."
Tiêu Dao tiếp lời: "Yên tâm đi, có người của Tuyên Thất trông coi nhà sau, ở Vương phủ sẽ an toàn tuyệt đối."
Lục Lệnh Tùng thở phào một hơi, vuốt giữa đầu mày: "Ta mới từ chiếu ngục về, chỉ không phải lo lắng về tính mạng, nhưng sợ là sau khi kết án sẽ khó mà ở lại kinh thành."
Ngô Khâm trấn an: "Nhà mình trong và ngoài kinh, ở tất cả các huyện đều có thôn trang, thu xếp cho Vương phi một nơi ở gần đây đều không phải vấn đề, cố tránh tai mắt chừng nửa năm, chờ cho tình hình dịu lại, thường xuyên gặp mặt chẳng phải cũng dễ dàng sao?"
Lý Kỳ cũng nói: "Huống chi bệ hạ cũng sắp... Đan thư thiết khoán đã giúp Vương phi thoát tội, phủ Tướng cũng không thể truy cứu thêm nữa, chờ cho vị ở điện Thần Long kia nguôi giận thì lại đưa Vương phi trở về, ai còn có thể ngăn được nữa?"
Thế nhưng Tiêu Dao lại lắc đầu: "Không đơn giản như vậy đâu. Bệ hạ mượn tay phủ Tướng để quét sạch nhà họ Tạ không chỉ vì kẻ sắp chết chẳng đáng bận tâm, mà còn bởi vì không muốn tự làm bẩn tay áo. Lòng kiêng dè phủ Tướng của ngài ấy so với nhà họ Tạ chỉ hơn chứ không ít, sao có thể dễ dàng chắp tay hào phóng giao cơ hội tốt để phủ Tướng bênh che bè cánh, một nhà độc đại được? Chắc hẳn là còn giấu hậu chiêu."
Nàng mím môi, quan sát thần sắc của Lục Lệnh Tùng một phen, rồi lại để mắt đến Lục Thư Thanh, thử dò hỏi: "Trước mắt, ý định của điện hạ thế nào?"
Lý Kỳ nhân lúc này nhắc nhở: "Ba nghìn quân Hổ Sư đã đang chờ ở ngoài thành rồi."
Ngô Khâm nghe vậy, cau mày nhìn Lục Lệnh Tùng, nói một câu đầy hàm ý: "Điện hạ chớ quên, Quý phi và Trưởng công chúa vẫn đang ở trong cung, một khi phủ Tướng và Hoàng hậu chất vấn, chỉ sợ họ sẽ trở thành mục tiêu chịu thiệt trước nhất."
Lục Lệnh Tùng im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Vũ Lâm Vệ nay đã bị phủ Tướng khống chế trong tay, quân kinh kỳ tuy quân số áp đảo, nhưng thủ lĩnh chỉ thích làm theo ý mình, vài châu phủ lân cận kinh đô lại nghe theo mệnh lệnh của thiên tử, nếu như phụ hoàng đốt lửa hiệu, rất có khả năng bọn họ sẽ xuất binh tiếp viện. Trước sau có địch, thập diện mai phục, chỉ bằng quy mô của Hổ Sư hiện tại cùng với binh lực trong ngoài kinh có thể lập tức điều động để chống đỡ thì vẫn chẳng khác nào lấy trứng chọi đá."
"Hoài Bắc đã có lưu dân làm loạn mấy ngày liền, bởi vì phụ hoàng bệnh nặng, Thượng Thư đài vẫn cứ dây dưa không triển khai, tạm gác đối sách, cũng không phái binh dẹp loạn. Nếu có thể tìm lối tắt, trước tiên ta sẽ mượn cớ bình định, danh chính ngôn thuận mở rộng Hổ Sư, lập cờ hiệu, tùy thời mà giải quyết nguồn cung binh lính, quân phí, lương thảo, đợi thêm một thời gian, ta chắc chắn có thể khiến cho trong kinh kiêng dè, không dám làm bậy."
Lời nói xoay chuyển, hắn do dự nói: "Nhưng mà..."
Ngô Khâm đã sớm nghĩ đến chuyện kia, vừa rồi cũng đã lên tiếng chỉ điểm. Tiêu Dao và Lý Kỳ không góp ý thêm, trong lòng đều rõ ràng, bước cờ "lý trí" này có thể mang đến hậu quả gì.
Lục Lệnh Tùng thở dài, nhìn Lục Thư Thanh: "Nếu là mẹ con, em ấy sẽ lựa chọn thế nào đây?"
Hắn xuyên qua đôi mắt kia để nhìn một người khác, hỏi từ tận đáy lòng, Chi Vô, em sẽ lựa chọn thế nào?
Em có chọn dẫn đội quân riêng chẳng có thành tựu gì đánh thẳng vào kinh thành, thẳng thừng cắt đứt quan hệ với con cái, mẹ và em gái cùng tất thảy quan hệ thông gia, phe cánh, lấy cái giá gần như không có khả năng thành công, đổi lấy hai người thân duy nhất còn sống của nhà vợ hay không? Con đường sống của vợ em là do cha và anh của y đánh đổi mạng mình để có được, liệu em có đem tia hy vọng mong manh ấy để đặt cược cho một ván cờ không hồi kết, mạo hiểm đến mức có thể đánh mất y mãi mãi hay không?
Lúc trước, mong muốn ban đầu của phủ Chiêu Vương khi nuôi dưỡng Hổ Sư chính là để phòng ngừa tai họa trời giáng mà không có sức đánh trả, nhưng đến giờ phút này, sự thật tàn khốc vẫn giáng xuống như một đòn cảnh cáo, mang đến bài học đầm đìa máu thịt khiến họ phải hối hận suốt đời - thời gian không đủ, tầm nhìn không xa, bọn họ ngu trung, ngu thiện, lại ngây thơ xem hoàng quyền như trò đùa!
Giá như họ sớm bắt tay xây dựng Hổ Sư, giá như những năm tháng ấy họ bớt ảo tưởng và tô vẽ thái bình, bớt say sưa đắm chìm trong giấc mộng phong hoa tuyết nguyệt một chút, thì người rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan hôm nay có lẽ đã không phải là họ.
Lục Thư Thanh cảm thấy khó hiểu trước câu hỏi bất chợt của Lục Lệnh Tùng, cũng chưa đủ sức phỏng đoán mối nguy mà Trần quận Tạ thị gặp phải qua cuộc đối thoại của các vị trưởng bối. Nhưng cậu có thể hiểu được thần sắc của Lục Lệnh Tùng, người cha vẫn luôn trầm ổn, anh dũng và thuần thục của cậu, lúc này thật sự không thể nhìn thấy con đường phía trước.
Cậu chỉ có thể đáp vẻn vẹn một câu: "Cha, con không biết nữa."
"Cha cũng không biết. Nhưng chỉ là cha không chịu nổi việc cứ phải ngồi chờ đợi như thế này nữa." Lục Lệnh Tùng nhẹ nhàng vỗ lên lưng Lục Thư Thanh, cậu lập tức ngoan ngoãn trượt xuống khỏi đầu gối hắn.
"Muộn nhất là đêm nay, ta phải nghĩ cách vào ngõ Ô Y..." Hắn đứng dậy, quay mặt về phía mọi người, khó khăn nói ra hai chữ cuối cùng: "Tẩm liệm."
Mưa đông lạnh thấu tận xương, là cơn mưa xối xả hiếm có nhiều năm nay ở Kim Lăng, người người đều coi đây là điềm gở. Tạ Cánh sợ mưa lạnh mùa đông còn hơn cả cái nóng gay gắt mùa hè, nhưng cái lạnh đến cứng đờ trên thân thể y lại chẳng thể nào chống đỡ nổi sự rét buốt từ tận đáy lòng.
Y chỉ biết trời tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối, trong cấm đình ngoài Công Xa môn, các nội giám cung nữ, lính Vũ Lâm Vệ tuần tra xếp hàng đi qua liên tục đều chỉ để lại cho y một ánh nhìn đầy sợ hãi; thỉnh thoảng có triều thần được triệu vào cung cũng chỉ đứng nhìn từ xa, không dám dừng lại nói với y dù chỉ một câu.
Trong lúc đó, y thậm chí còn nhìn thấy Lục Thư Ninh một lần.
Ngô thị ôm em rời khỏi điện Thần Long, vì mưa quá lớn, họ đành phải tạm trú dưới mái hiên. Đương nhiên Lục Thư Ninh đã lập tức nhận ra người đang quỳ gối ở cách đó không xa chính là mẹ của em. Đã hơn một ngày đêm em không được gặp mẹ, không được mẹ hôn và ôm vào lòng.
Nhưng vì sao mẹ trông chẳng giống như ngày thường chút nào? Vì sao vầng trán trắng trẻo như tuyết của mẹ lại dính đầy máu và vết bẩn?
Lục Thư Ninh không hiểu mà vẫn muốn nhìn cho kĩ, em bất an giãy giụa trong ngực tổ mẫu, nhưng Ngô thị đã chợt giơ tay lên, nhẹ nhàng che đi mắt em.
Vậy nên Tạ Cánh vốn chưa kịp chạm mắt với Lục Thư Ninh, chỉ trông thấy chiếc áo choàng màu xanh lá mạ của em, sửng sốt trong một cái chớp mắt rồi lại vô cảm cúi đầu xuống. Y đã hoàn toàn đánh mất khái niệm thời gian, máu chảy dọc theo lông mày và lông mi của y, nhỏ xuống, đọng lại thành một vũng nhỏ dưới nền đá trước mặt.
Cho đến chạng vạng ngày thứ ba, khi kẻng báo tang sầu não vang lên tứ phía, tất cả mọi chuyện mới được tuyên bố chấm dứt.
Tháng Chạp năm Trinh Hữu thứ mười bảy, Hoàng đế không thể gắng gượng với bệnh tật được nữa, trước khi lâm chung, bên cạnh ông chỉ có nội giám Chung Triệu và Thái phó Trương Diên.
Khi rời khỏi điện Thần Long, Trương Thái phó còn mang theo di chiếu của thiên tử, chiếu truyền ngôi vua cho đích tử Lục Lệnh Chương. Đối với Trần quận Tạ thị vì tội danh tư tàng quốc tỷ - phế Chiêu vương phi Tạ Cánh có công sinh hạ thế tử, lại nhờ ơn che chở của đan thư thiết khoán nên được miễn tội chết, những người còn lại trong tộc tùy theo mức độ thân sơ mà luận tội.
Còn kẻ chủ mưu Tạ Dực cùng gia quyến sẽ lập tức áp giải đến dưới cầu Chu Tước, do Chiêu Vương thân làm giám quan, "trảm lập quyết".
Bách quan đều mặc quần áo trắng, tề tựu dưới Công Xa môn, chỉ chừa lại một khoảng trống ở giữa, dành cho "phế Chiêu Vương phi" - kẻ may mắn thoát chết mang dáng vẻ nhếch nhác chật vật.
Chung Triệu kéo dài giọng đọc di chiếu. Lục Lệnh Tùng đứng đầu hàng ngũ, tiếp chỉ rồi quay người sải bước ra khỏi cửa cung, vừa vặn đi ngang qua Tạ Cánh.
Tay trái hắn cầm thánh chỉ, tay phải đặt trên chuôi kiếm. Lướt qua bên người Tạ Cánh chẳng qua chỉ là thoáng chốc, nhưng bỗng nhiên y lại bật thẳng người dậy, bất ngờ nắm chặt lấy mũi kiếm liều mạng kéo ngược về phía mình.
Trong nháy mắt Lục Lệnh Tùng gần như tưởng y muốn cướp kiếm tự vẫn, theo bản năng ghìm chặt vỏ kiếm, không để cho y toại nguyện.
Mắt mày Tạ Cánh bị lớp máu hòa cùng bùn đất và mưa lạnh che phủ, khoảng cách giữa y và Lục Lệnh Tùng chỉ gần trong gang tấc. Thế nhưng màn mưa dày đặc kia tựa như bức bình phong kiên cố nhất, khiến người trước mặt như cách xa đến tận chân trời góc bể.
"Buông tay," Lục Lệnh Tùng nhìn thẳng không chớp mắt, "Hay là ngươi muốn mượn thanh kiếm này để chết?"
Chỉ một khắc sau, hắn nghe thấy Tạ Cánh nhỏ giọng gọi: "Điện hạ."
Giọng nói của y hòa lẫn với tiếng mưa rơi, suýt nữa đã không lọt vào tai Lục Lệnh Tùng. Tim hắn bỗng chốc thắt lại, giống như có một bàn tay thò vào lồng ngực hắn hung hăng khuấy đảo, khó lòng kìm được mà quay đầu nhìn đối phương.
Đó là gương mặt mà dù ở trong mơ hắn cũng có thể vẽ ra được từng đường nét, hắn đã từng nâng niu gương mặt ấy đến nỗi không nỡ để nó dính một hạt bụi, một vết bẩn, nhưng thứ tình cảm thân thuộc, sâu nặng ấy giờ đây chỉ còn đủ để giúp hắn phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt mà thôi.
Lục Lệnh Tùng bỗng nhận ra... Hắn chưa bao giờ thấy Tạ Cánh "khóc".
Cử chỉ ngạo mạn nhã nhặn ngày xưa đều đã chẳng còn, Tạ Cánh giờ đây chỉ còn biết liều mạng nắm chặt lấy thanh kiếm bên hông Lục Lệnh Tùng, giống như bấu víu vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng, mê man khẩn cầu: "Cầu xin điện hạ niệm tình mười năm vợ chồng, niệm tình em vì anh sinh con dưỡng cái, hầu hạ tận tâm, xin hãy cứu lấy nhà họ Tạ, cứu lấy cha và anh của em. Em nguyện lấy mạng mình để báo đáp, chỉ xin điện hạ giữ lại mạng sống cho họ!"
Lục Lệnh Tùng hơi nghiêng người, chậm rãi đưa tay phải nâng khuôn mặt của Tạ Cánh lên.
Hai mắt y đẫm lệ, mông lung nhìn hắn, thì thầm: "... Tử Phụng, em xin anh, anh Tử Phụng..."
Lục Lệnh Tùng cực kỳ cẩn thận, yêu thương dùng ngón cái lau đi vệt nước mắt trên má y, sau đó mở miệng, nhưng giọng điệu chẳng mang lấy một tia ấm áp:
"Bây giờ ta sẽ đến cầu Chu Tước, cần ta đưa ngươi đi một đoạn đường chứ?"
Tông giọng không cao không thấp, vừa vặn để quần thần hai bên đều nghe rõ. Lục Lệnh Tùng tận mắt nhìn thấy cả người Tạ Cánh bắt đầu run rẩy dữ dội sau khi nghe xong những lời ấy, nước mắt y tuôn ra mãnh liệu như vỡ đê, lúc này trông y giống như một người mất hết lý trí đột nhiên hiểu được thế nào là đau thương, và rồi cả một đời đau thương ấy cứ thế hóa thành dòng lệ, ồ ạt dâng trào.
Lục Lệnh Tùng hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ "khóc không thành tiếng" lại có thể xuất hiện trên gương mặt của Tạ Cánh. Nhưng giờ phút này, y lại khóc đến mức chẳng thể nói nổi một câu trọn vẹn, đến nỗi dần không kìm được mà bật lên tiếng kêu gào thảm thiết, đây chính là thê tử kết tóc của hắn.
Lục Lệnh Tùng thậm chí còn nhìn thấy được bên dưới vạt áo của Tạ Cánh lấp ló chiếc hộp hương chức đựng tóc kết của hai người.
Thế nhưng, chủ nhân của hộp hương ấy giờ đây lại vì một câu nói của hắn mà khóc như đứt từng khúc ruột, khàn giọng tàn nhẫn oán hận hắn: "Trước khi thành thân, cha tôi đã hết sức ngăn cản. Ngày đó tôi khư khư cố chấp, quả nhiên giờ đây đã tự rước lấy báo ứng rồi!"
Tạ Cánh chưa bao giờ gào thét thảm thiết đến xé gan xé ruột như thế: "Lục Tử Phụng, anh giỏi lắm! Anh giỏi lắm! Hôm nay anh cứ việc giết sạch cả nhà họ Tạ tôi trước đi, rồi về nhà giết luôn cả Lục Thư Thanh và Lục Thư Ninh, sau đó chúng ta cùng chết, xuống hoàng tuyền rồi vẫn sẽ làm vợ chồng thôi!"
"Vợ chồng?" Lục Lệnh Tùng cười lạnh, dùng vỏ kiếm nâng cằm Tạ Cánh lên "Ai lại muốn làm vợ chồng với ngươi chứ?"
Hắn không nhiều lời nữa, dứt khoát rút kiếm về, nghênh ngang rời đi. Cả triều văn võ trợn mắt há miệng xem hết một màn này, hơn trăm chiếc ô giấy dầu trắng nối tiếp nhau che kín bầu trời, chỉ còn lại hai người ở chính giữa, một đứng một quỳ, rồi bóng dáng họ dần kéo dài, xa mãi, cùng đội chung một mảnh trời mênh mang xám xịt.
Pháp trường được dựng trên cầu Chu Tước, dân chúng lần đầu tiên chứng kiến cảnh quốc tang chưa kịp buồn bã đã vội giết người. Huống hồ kẻ bị trói trên đó đã từng là gia tộc quyền quý nhất nhì thành Kim Lăng, không tránh khỏi lòng đầy thương xót, nhất thời chẳng hẹn mà cùng tụ tập bên cầu, dù mưa như trút cũng chẳng ngăn nổi bước chân.
Gọi là "mãn môn sao trảm", nhưng thật ra đâu còn mãn môn nữa - Tạ phu nhân, Diêu thị cùng Tạ Tuấn và hơn trăm gia nhân tôi tớ trong phủ đã sớm hóa thành tro bụi trong trận hỏa hoạn ở ngõ Ô Y rồi. Người thật sự bị áp giải lên pháp trường, đến cuối cùng chỉ còn lại hai cha con Tạ Dực và Tạ Duyễn.
Chiêu Vương ngồi trên đài giám trảm, ánh mắt hờ hững buông xuống, chẳng rõ rơi vào đâu giữa khoảng không mờ mịt.
Xa xa truyền đến những tiếng xì xào bàn tán, bao vây lấy "nhân vật chính" của trận huyết án đêm nay - Tạ Cánh, người đang từng bước chậm rãi đi từ Công Xa môn đến dưới cầu Chu Tước.
Đám đông tự động tách sang hai bên, chừa ra cho y một con đường. Tạ Cánh cứ thế thẫn thờ tiến về phía trước, nhìn thấy cha và anh trai đầu tóc rối bù, nhìn thấy Lục Lệnh Tùng mặt chẳng lộ vui buồn, nhìn thấy đao phủ cầm đao đứng nghiêm, nhưng tất cả đều chẳng thể lay động biểu cảm trên mặt y dù chỉ một chút.
Y đứng dưới đài hệt như một con rối gỗ, đón lấy ánh nhìn thân thuộc và bình thản từ Tạ Dực và Tạ Duyễn.
Nhưng vẫn chẳng hề dao động.
Dân chúng xung quanh không khỏi liếc mắt nhìn nhau, thứ bọn họ mong chờ được thấy là cảnh vợ chồng rạn nứt, cha con ly biệt, chứ không phải một kẻ sống sót lạnh lùng đến mức quái đản như vậy.
Bọn họ dần dần kéo giãn khoảng cách với Tạ Cánh như tránh né quái vật. Hạng người gì mà đối diện với biến cố kinh thiên động địa của gia tộc, chứng kiến cha anh sắp chết thảm lại có thể bình tĩnh đến vậy, thờ ơ đến vậy, giống như việc này chẳng liên quan đến mình như vậy?
Kẻ cầu sống hèn mọn, kẻ hèn nhát sợ chết, Tạ Chi Vô còn sống mà vô tâm vô cảm.
Việc hành hình chậm nhất không thể muộn hơn giờ Dậu - dù đã mấy ngày rồi chẳng thấy mặt trời đâu. Thuộc quan tính giờ bằng đồng hồ nước, tiến lên xin chỉ thị: "Điện hạ, đã qua giờ Thân, không thể trì hoãn thêm nữa."
Lệnh bài định đoạt sinh tử đang nằm trong tay Lục Lệnh Tùng, hắn rõ ràng hơn ai hết, chỉ cần một tiếng hạ lệnh, toàn bộ mười năm quá khứ của hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Tiếng cười vang, tiếng đàn ca, giàn hoa tử đằng, rượu ngon, khung cửa sổ phòng sách khép hờ vào buổi chiều, tất cả như thủy triều cuộn trào, nhanh chóng trôi tuột khỏi ký ức hắn, cuối cùng dừng lại ở mùa đông năm Kiến Ninh thứ mười một, giữa trời đất một màu trắng xóa, hắn cúi người vốc một nắm tuyết, ném về phía đứa bé nhỏ nhắn, đáng yêu như búp bê đang đứng trước mặt.
Đó là một cú ném rất nhẹ, nhưng lại vô cùng nặng nề, kết cục chỉ còn lại tình yêu và cái chết, giống như lúc này, hắn buông lỏng ngón tay, que lửa rơi xuống.
Vạn người nín thở, lặng ngắt như tờ.
Vậy mà đúng vào khoảnh khắc ấy, một gã hầu từ Vương phủ lảo đảo chạy lên đài, dâng cho hắn một mảnh giấy với nét chữ nguệch ngoạc, chính là chữ viết của cậu hắn:
Tạ Tuấn còn sống.
Lục Lệnh Tùng chấn động dữ dội, hắn bật dậy khỏi ghế, hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, trước mặt là ánh mắt của bao nhiêu người. Hắn thậm chí không kịp xác nhận thực hư, chỉ vội vàng lao xuống khỏi đài cao, cố hết sức chạy về phía Tạ Dực và Tạ Duyễn đã sắp đóng lại số phận, để nói cho họ biết rằng "Tạ Tuấn còn sống", dù chỉ là bốn chữ này thôi.
Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn chậm một bước.
Chỉ đúng một bước mà thôi.
Trong khoảnh khắc ấy, sấm sét chợt nổi lên, lưỡi đao giáng xuống giữa tiếng sét xé toang bầu trời như vạn dòng ngân hà nứt vỡ, ánh đao lạnh lẽo xuyên qua màn mưa dày đặc, phản chiếu cái kết hùng vĩ của triều đại Trinh Hữu.
Tạ Cánh đứng giữa đám đông, chẳng hề chớp mắt lấy một lần.
==
Min: gom 4c lại đau một lần khóc cho đã
(sẽ còn lần 2 lần 3...)
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.