《 24.4 》 Bên ngoài chiếu ngục đã chẳng còn thấy bóng dáng Trương Thái phó đâu, chỉ có chiếc xe ngựa đưa Lục Lệnh Tùng vào cung là đang dừng ở đó, cùng với Y Vân theo tới từ thành Đông. Nhìn thấy hai chủ nhân thân quen nhất xuất hiện trước cửa, nó hưng phấn giậm nhẹ bốn vó, nhưng bất thình lình thấy Lục Lệnh Tùng thả lỏng tay, Tạ Cánh mất đi điểm tựa ngã xuống bậc thang, Y Vân bèn thở phì phò mấy tiếng, vừa sợ vừa nghi nhìn hết người này đến người kia. Vũ Lâm Vệ đứng hai bên đều nắm chặt binh khí, nhìn không chớp mắt, như thể Tạ Cánh vốn không tồn tại, Lục Lệnh Tùng cũng không liếc nhìn y thêm lần nào nữa, chi bước thẳng lên xe ngựa rời đi. Tạ Cánh nằm thẳng xuống mặt đất ẩm ướt không nhúc nhích, đêm qua y chỉ ngủ hơn một canh giờ, sau đó cảm xúc dao động quá độ, trải qua sinh ly tử biệt, dù là thể xác hay tinh thần cũng đều đã đến giới hạn. Y Vân cúi sát xuống người y, giấu phần đầu của Tạ Cánh bên dưới cổ mình như đang che mưa cho y. "Phiền ngươi một chuyến cuối cùng thôi, đưa ta vào cung đi," Không biết đã qua bao lâu, Tạ Cánh mới khàn giọng nói, "Rồi ngươi quay về Vương phủ, ăn một bữa no nê, sau đó ngủ một giấc cho thỏa nhé." Y Vân nửa hiểu nửa không, chờ Tạ Cánh lên ngựa ngồi ngay ngắn, nó bèn tung vó chạy thẳng một đường đưa y đến cung Thái Sơ. Thị vệ bên ngoài cung ngăn y lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-chau-ca-dau-mot-lan-ly-biet-xa-cach-ba-nam/2848754/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.