《 25.2 》
Lồng đèn từng ngọn, từng ngọn sáng lên, nhưng bầu không khí trong hoàng thành lại yên ắng đến kỳ lạ. Đám nội giám lui tới giữa các điện các, bước chân gấp gáp nhưng đều cúi đầu im lặng, truyền đạt ý chỉ mà Thái hậu vừa ban xuống đến từng người.
Cửa chính điện Lâm Hải quả thực chưa từng bị phong tỏa, nhưng có mấy ai dám liều cái mạng mình để mò vào xem trò vui? Các cung nhân không biết bên trong điện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một chỉ dụ giấy trắng mực đen được đưa đến, cùng với con dấu màu đỏ tươi của Thái hậu hãy còn nhòe nhoẹt chưa khô.
Đã mấy ngày liền Ngô Thái phi ngủ chẳng yên giấc, trước đó không lâu, Lục Lệnh Tùng có gửi thư vào, nói là dạo này giao mùa thời tiết thất thường, Lục Thư Thanh bỗng nhiên nhiễm phong hàn, hắn bận chăm sóc suốt, sợ lây bệnh nên chưa vào cung thỉnh an mẫu thân. Tuy chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng lòng bà vẫn cứ thấp thỏm không yên, từng hỏi bao giờ Lục Lệnh Chân sẽ về, nhưng lần nào cũng chỉ nhận được câu trả lời mơ hồ.
Giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, nghe được tiếng xì xào bàn tán, bà bèn cất giọng gọi: "Có chuyện gì vậy?"
Cung nhân điện Minh Loan đều biết chuyện Lục Lệnh Chân mất, ngầm hiểu lẫn nhau, đều không đành lòng nói cho Ngô thị biết. Mới vừa rồi họ lại nhận được thư của Chiêu Vương, trong thư ngài lệnh cho các nàng những ngày này dù có ra sao cũng không được rời khỏi điện Minh Loan nửa bước, đồ ăn thức uống sẽ có người đưa tới, chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, hắn sẽ đích thân đến đón Ngô thị.
"Không có gì ạ," Cung nhân vội trả lời, "Ở ngoài này gió mạnh, thổi lệch giàn trồng hoa thôi, nương nương cứ ngủ đi."
"Thôi, ta ngủ không được," Ngô thị lắc đầu, khoác hờ áo trên vai rồi ngồi dậy, sai người thắp đèn, "Mang đai lưng ngọc mà ta chưa làm xong đến đây, còn mấy hôm nữa là Chân Chân về rồi, vừa kịp để phối cùng với quần áo mùa hè mới may cho nó."
Sau khi có được ý chỉ của Vương thị, chuyện thứ nhất Lục Lệnh Tùng làm không phải là đến điện Minh Loan tìm mẹ hắn, cũng không giải quyết hai nhóm quân Vũ Lâm đang giằng co.
Thậm chí hắn chẳng sốt ruột rời khỏi điện Lâm Hải, mà chỉ án binh bất động, lệnh cho một đội Hạc Vệ "giám sát" lão nội giám chưởng sự của điện, dẫn lão ta xuất cung truyền chỉ - đóng tất cả các cổng hoàng thành Kim Lăng.
Trong thành, tin tức điện Lâm Hải lan dần ra ngoài, mà sau khi Lục Lệnh Tùng hạ lệnh cho người phong tỏa cổng thành, tin tức lại truyền ngược từ bốn phía vào trong, dần dần bao vây lấy cả kinh thành.
Vì vậy không lâu sau đó, các tướng lĩnh Vũ Lâm Vệ từ nhỏ đến lớn đều đã nghe được phong thanh, vội vã mang quân tiến cung ngay trong đêm.
Thôi Tế Thế dù nắm trong tay mấy ngàn quân Vũ Lâm Ngoại Vệ, nhưng ngang cấp với anh ta vẫn còn có Trung tham quân, cấp trên là Ngoại giám quân và Trung giám quân, còn có tổng thống lĩnh là Vũ Lâm Trung lang tướng, những kẻ này đều không dễ đối phó, trong đó vừa có người của nhà họ Vương, vừa có con cháu các thế tộc khác, dù có qua lại cùng Thôi thị hay phủ Chiêu Vương thì cũng không thể hoàn toàn coi như đứng cùng chiến tuyến.
Vũ Lâm Trung lang tướng là thân thích của Vương Thục, trong hội săn xuân ở núi Thang năm ngoái, Trung Lang tướng tiền nhiệm vì nghe theo lệnh Lục Lệnh Chương, "sơ ý" thả cho Lục Thư Thanh trốn thoát nên đã bị Vương Thục kéo xuống, tự nâng người trong tộc lên thay thế vị trí đó.
Gã nói với Thôi Tế Thế từ xa: "Cấu kết cùng Chiêu Vương, thêu dệt tội danh cho phủ Tướng, chẳng lẽ ngươi muốn kéo theo cả tộc Thanh Hà Thôi thị cùng làm nghịch tặc hay sao?"
"Vương tướng quân nói sai rồi," Thôi Tế Thế chỉ cười lạnh, "Chiêu Vương điện hạ vừa mới xin được ý chỉ của Thái hậu, chẳng lẽ ngài cũng muốn chụp mũ "thêu dệt" cho Thái hậu hay sao? Thái hậu một lòng vì nước, dám buông bỏ tình thân với Lang Gia Vương thị, đâu như Vương tướng quân, trong đầu chỉ toàn tính toán cho lợi ích của nhà mình!"
Khi đến dưới Công Xa môn, Lục Lệnh Tùng vừa vặn nghe lọt câu nói này. Doanh trại Vũ Lâm Vệ cũng nằm trong hoàng thành, các binh sĩ đã tập trung ngay ngắn ở đây từ sớm, chờ đợi chỉ thị, vậy nên tên Trung lang tướng kia nhìn thấy hắn bèn đưa tay lên theo bản năng, chuẩn bị lệnh cho binh sĩ dưới trướng mình nghênh chiến.
Nhưng tác dụng của việc đánh hạ kho vũ khí trước tiên mà Lục Lệnh Tùng thực hiện giờ đây đã thể hiện rõ ràng - những Vũ Lâm Vệ không có phiên trực đều tay không tấc sắt, dù có không phục hay muốn chống đối hắn cũng chẳng làm nên chuyện gì.
Huống hồ, hắn còn mang theo thủ dụ của Thái hậu.
Lục Lệnh Tùng chỉ ngồi yên trên lưng ngựa, đến kiếm cũng chẳng rời khỏi vỏ, hắn cất giọng nói: "Thánh quân lâm triều, trước hết phải lấy nhân hiếu làm đầu. Bệ hạ báo thù rửa hận cho Trưởng công chúa, là cái 'nhân' của người làm em; tuân theo thủ dụ của Thái hậu, thanh trừ phủ Tướng, chính là cái 'hiếu' của bậc làm con. Vương tướng quân thân là thống lĩnh cấm quân của thiên tử, nếu ngươi vẫn muốn nghe lệnh Vương Thục, vậy thì thứ nhất là làm ngơ trước oan khuất của Trưởng công chúa đã hi sinh vì nước, thứ hai là coi thường khí tiết lấy nghĩa diệt thân của Thái hậu, thứ ba là đẩy thiên tử vào cảnh bất nhân bất hiếu!"
Hắn dời mắt nhìn quanh một lượt, quét qua từng khuôn mặt của các tướng lĩnh: "Các vị tướng quân, thiên tử và Thái hậu là chủ, các vị và ta đều là thần! Từ xưa đến nay, các vị có từng nghe thấy thần tử nào mà lại đẩy chủ nhân của mình vào cảnh bất nhân bất hiếu hay chưa?"
Nói xong, hắn đưa quyển trục trên tay cho một gã Hạc Vệ bên cạnh, lạnh giọng nói: "Đưa thủ dụ của Thái hậu cho các tướng quân đi, để cho bọn họ đọc thật kĩ. Dù trời đêm tối đen cũng đừng đọc sót một chữ nào."
Mọi người ngươi truyền cho ta, ta truyền cho hắn, lần lượt đọc thủ dụ, sau đó nhìn nhau. Cuối cùng truyền đến tay Vương tướng quân, gã đang định mở miệng cãi lại, đám thuộc hạ phía sau đã đồng loạt quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói: "Chúng thần cẩn tuân ý chỉ, sẵn lòng cúc cung vì Thái hậu và bệ hạ!"
"Nếu như chư vị đều đã quyết tâm hết lòng, vậy xem như sự việc xảy ra dưới Công Xa môn đêm nay không đáng trách, Chẳng qua là ý chỉ truyền đến không kịp, khiến các nghĩa sĩ Vũ Lâm Vệ đồng tâm cùng thiên tử hiểu lầm một chút mà thôi."
"Nhưng mà..." - Lục Lệnh Tùng nhíu mày, nhìn vị Trung lang tướng đang tiến thoái lưỡng nan, hờ hững nói, "Ngày sau nếu bệ hạ và Thái hậu hỏi đến, Vương tướng quân muốn ta trả lời thế nào, ta còn cần phải... Suy nghĩ lại."
Vương tướng quân lạnh lùng trừng mắt đáp lại hắn, nhưng nhìn quanh không có ai là không tuân theo thủ dụ của Thái hậu. Bản thân gã dù được Vương Thục đề bạt, nhưng quân - tướng có hiềm khích là một bí mật công khai. Nhỡ đâu Chiêu Vương thật sự phụng mệnh thiên tử đến chỉnh đốn phủ Tướng, gã không thể không sợ sau này Hoàng đế sẽ tính sổ.
Mãi lâu sau, gã không nói lời nào mà chỉ xuống ngựa, quỳ dập đầu trước thủ dụ, tỏ ra kính phục.
Lục Lệnh Tùng xùy nhẹ một tiếng, không nhìn gã nữa mà quay sang nói với Thôi Tế Thế: "Việc trong cung giao lại cho Thôi đại nhân toàn quyền xử lý, phiền ngài cố thủ hoàng thành, cung thành cùng tất cả cửa ngõ các điện, không có lệnh của bổn vương, bất cứ ai cũng không được ra vào."
Hắn ngoái đầu nhìn về phía điện Lâm Hải và điện Thần Long ẩn mình trong bóng tối: "Nơi nào vốn có người, cứ để họ an phận ở yên bên trong; nơi nào vốn trống, thì không được phép cho ai bước vào."
Cửa thành vừa khóa lại chưa bao lâu, tin tức đã truyền đến quân kinh kỳ. Vài vị chủ tướng đã theo thiên tử rời khỏi kinh thành, dư bộ Hổ Sư còn ở lại trong doanh vừa nhận tin liền hiểu ngay rằng đã đến lúc bọn họ ra tay, bấy lâu nay vẫn âm thầm liên lạc, giờ đây đã chỉnh trang xong, chỉ cần một tiếng ra lệnh của chủ cũ.
Kế hoạch của Lục Lệnh Tùng là chia quân làm năm đường, hắn tự mình dẫn Hạc Vệ xuất phát từ cung Thái Sơ, mà dư bộ Hổ Sư và quân kinh kỳ đã bị "chiêu hàng" trong bốn doanh cũng cần có người chỉ huy riêng, cùng tiến đến cổng thành phía Bắc bên bờ Trường Giang rồi hội hợp, sau đó "đoạt" lại thiên tử từ tay nhà họ Vương.
Tuy nhiên, quân quyền và những mối liên kết then chốt khác có sự khác biệt, phải là người tuyệt đối đáng tin, Lục Lệnh Tùng mới yên tâm giao quân Hổ Sư vào tay họ. Huống chi, việc Lục Lệnh Chân vắng mặt ngoài dự tính... Đã khiến số người có thể tin cậy lại càng ít đi.
Núi Mạc Phủ nằm gần Bắc đại doanh, tạm giao cho Tiêu Dao chỉ huy; Đông đại doanh nằm cùng hướng với phủ nhà họ Lý thì giao cho Lý Kỳ; còn Trịnh Kiêu vốn xuất thân từ Tây đại doanh, từ lâu đã có uy danh và quan hệ vững chắc trong quân, đương nhiên sẽ giao cho hắn lãnh binh. Nhưng còn Nam đại doanh - vừa là nơi nằm cách mục tiêu xa nhất, lại vừa là đội quân ít quan hệ với phủ Chiêu Vương nhất, giờ đây bỗng rơi vào cảnh rắn mất đầu.
Vậy mà đúng lúc này, con trai và con gái của Trịnh Kiêu - hai cháu ruột của Lý Kỳ là Lý Dã và Lý Huống lại chủ động xin chiến, mong được tạm thay chỉ huy Nam đại doanh.
Cặp chị em song sinh này tuy trẻ tuổi, Lý Dã là người trầm tĩnh, Lý Huống lại sống kín đáo, thoạt trông chẳng giống người luyện võ, nhưng thật ra từ nhỏ họ đã theo cha và cậu ra vào quân kinh kỳ, thông thạo cả võ nghệ lẫn binh pháp.
Chưa kể đến hôn sự giữa Lý Dã và Tạ Tuấn vẫn còn đang bị gác lại, trước đây, ba người họ vốn là tri kỷ cùng chung chí hướng. Ấy vậy mà mấy ngày trước, khi bất ngờ tái ngộ người bạn, người thương "đã sớm qua đời" sau bốn năm xa cách, Lý Dã và Lý Huống lại chẳng lộ ra chút mừng rỡ hay bi thương nào. Hai người chỉ thoáng kinh ngạc, sau đó sắc mặt đồng loạt trầm xuống, chẳng thèm nói thêm câu nào.
Khi đó Lý Kỳ đã nói với Lục Lệnh Tùng thế này: "Không hổ là chị em sinh đôi, đây là đang trách Tuấn Nhi suốt bốn năm nay im ỉm không chút tăm hơi đấy, giận thật rồi."
Trịnh Kiêu vốn là người hiền lành không giỏi ăn nói, nghe vậy cũng chỉ buông tay cười khổ: "Chuyện của bọn trẻ, ta nào quyết được, đành để chúng tự hòa giải thôi."
Thế nên Lục Lệnh Tùng cũng chỉ lo giải quyết việc công, tỉ mỉ dặn dò chị em nhà họ Lý kế hoạch đêm khởi sự, những chuyện khác hoàn toàn không hỏi tới.
Nhờ Vũ Lâm Vệ thay thế, Tạ Tuấn mới có thể dẫn Tuyên Thất rút lui khỏi điện Minh Loan, ra ngoài cung thành tìm Lục Lệnh Tùng, chuẩn bị tiến về mục tiêu tiếp theo là cổng thành phía Bắc.
Lục Lệnh Tùng vừa sai phó tướng Hạc Vệ điểm binh, vừa hỏi Tạ Tuấn: "Con muốn đi theo ta, hay ở lại trấn giữ trong cung?"
"Đương nhiên là đi theo điện hạ rồi ạ."
Lục Lệnh Tùng cân nhắc một chút: "Ta biết con nóng lòng báo thù, nhưng nhà mẹ của Chi Vô chỉ còn một mình con thôi, hẳn là chú con cũng từng dặn dò con nhất định phải bảo vệ bản thân."
Hắn nhìn Tạ Tuấn, nghiêm túc nói: "Tuấn Nhi, con là cháu ruột của Chi Vô, chúng ta là người một nhà, ta phải bảo vệ con, nhưng ta cũng muốn để con đi làm chuyện con muốn làm. Vậy nên chỉ cần trong lòng con hiểu rõ, ta sẽ không ngăn cản con."
Tạ Tuấn suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi mà kiên định đáp: "Điện hạ đau lòng vì công chúa ra đi, nỗi hận cha anh bị hại chết của chú, chẳng có ai sống dễ chịu hơn con. Hai người đã làm được đến mức này, kiên nhẫn trù tính, quyết đoán khởi sự, dám một mình xông vào hiểm nguy, vậy thì có gì mà con phải sợ chứ?"
Lục Lệnh Tùng nghe vậy, biết rằng lòng cậu đã tỏ, thế là không hỏi nhiều nữa mà chỉ vươn tay chỉnh lại giáp vai cho Tạ Tuấn, bỗng nhiên chú ý thấy vũ khí bên hông cậu đã thay đổi: "Phi Quang đâu? Ta nhớ mấy năm nay con vẫn luôn mang theo bên mình."
Tạ Tuấn cười: "Ngày gặp lại chú con đã trả lại rồi. Chú nói với con, Phi Quang là món quà đầu tiên mà điện hạ tặng cho chú, tuy rằng đó là dao hiểm nhuốm máu, nhưng đối với chú, tác dụng phòng thân của nó còn kém xa tác dụng trấn an rất nhiều."
Khi Lục Lệnh Tùng đến cổng Bắc, dư bộ Hổ Sư đã tập hợp xong, đóng quân dưới thành. Trịnh Kiêu thúc ngựa đến, bẩm báo: "Trừ đội quân ở núi Mạc Phủ vẫn án binh bất động, còn lại hơn hai vạn quân Hổ Sư, cộng thêm một vạn quân kinh kỳ tự nguyện quy phục, tổng cộng khoảng ba vạn quân ở đây đều đã sẵn sàng."
"Đủ rồi." Lục Lệnh Tùng gật đầu nói, "Phủ Tướng chỉ mang theo chừng hai vạn quân ra ngoài thôi."
Thế nhưng Tiêu Dao lại bước tới với sắc mặt nặng nề, nàng đưa cho Lục Lệnh Tùng một bản quân báo, nói: "Thám tử tôi phái đi đã kịp trở về trước khi cổng thành khóa. Báo rằng trước khi cùng thiên tử rời thành, Vương Thục vì lo kinh thành trống trải đã âm thầm sai người gửi thư cho Quận thủ* Hoài Dương Trình Văn, lệnh ông ta xuất binh cần vương, phòng ngừa biến cố, hiện quân phòng thủ Hoài Dương chỉ còn cách Kim Lăng chưa đến năm ngày đường."
(*) Chỗ này trong raw là Thái thú (太守),nhưng đoạn bên dưới tác giả vẫn dùng Quận thủ như các chương trước từng nhắc tới, mình nghĩ đây là bug nên đã chỉnh lại cho hợp lý.
Trịnh Kiêu cau mày: "Đêm đó điện hạ có nói, trong số các quận huyện xung quanh, chỉ có Quận thủ Hoài Dương Trình Văn là kẻ không biết điều, không chịu liên minh với phủ Chiêu Vương, vẫn luôn e sợ phủ Tướng, ông ta xuất binh cũng không có gì lạ. Nhưng nếu Vương Thục mượn danh thiên tử, lại còn gây áp lực với Tế Âm, Hạ Phi nữa..."
Lục Lệnh Tùng vẫn rất bình tĩnh, chỉ phất tay nói: "Đợi đến rạng sáng mai, khi ý chỉ của Thái hậu truyền khắp kinh thành, những danh gia vọng tộc ở Giang Nam từng giao hảo với nhà mẹ của Tuấn Nhi mà nó đã liên lạc trước đó sẽ lập tức dâng sổ con lên Thượng thư đài, vạch trần từng tội trạng của Vương Thục và phủ Tướng. Đến lúc đó, về tình hay lý thì Vương Thục cũng đều không chiếm được lẽ phải, không dùng được danh nghĩa của thiên tử nữa, dù lão có cưỡng ép hay mua chuộc, các quận khác cũng chỉ có thể làm ngơ, giả câm giả điếc mà thôi, không cần trả lời thư đâu."
Tiêu Dao nói tiếp: "Vương Thục còn đồng thời phái Vương Khế đích thân đến quận Hội Kê, trưng thu lương thảo từ ruộng đất của Lang Gia Vương thị, sau đó đưa thẳng về kinh thành từ phía Bắc, chỉ sợ là muốn dùng số lương thảo này để giải quyết cấp bách cho hai vạn binh mã và triều thần trong mấy ngày tới."
Trịnh Kiêu sững người, lập tức hiểu ý: "Vốn dĩ hôm nay bệ hạ và quần thần đã phải trở về sau khi đón linh cữu của Trưởng công chúa. Đảo Bát Quái là một đảo nhỏ giữa lòng sông, một khi giằng co lâu ngày, đường rút lui bị cắt đứt, thì lương thực cho hơn hai vạn người sẽ trở thành vấn đề lớn. Dù sản lượng ở ruộng riêng của phủ Tướng có nhiều đến đâu cũng không cầm cự nổi ngần ấy ngày!"
Lục Lệnh Tùng gật đầu, giọng trầm hẳn xuống: "Muốn đánh hay muốn cầm cự đều đâu phải do lão định đoạt. Đã muốn giở trò bẩn thỉu, ta đây cũng sẵn sàng hầu đến cùng."
Ngày mười một tháng Sáu năm Cảnh Dụ thứ năm, cổng thành Bắc mở, Chiêu Vương dẫn hơn ba vạn binh đóng quân bên bờ Trường Giang, đối đầu từ xa với đội ngũ mà phủ Tướng mang ra khỏi kinh thành, những người đồng đội của quân kinh kỳ ngày nào giờ đây lại giương đao giáo chĩa thẳng vào nhau, tạo nên thế trận đối chọi.
Việc "Phủ tướng mới là chủ mưu thật sự khiến Trưởng công chúa hi sinh vì nước" dần lan rộng trong dân chúng khắp kinh thành, nhưng vì Hoàng đế và quần thần vẫn đang bị phủ Tướng khống chế, vậy nên quyết định phân xử từ "thiên tử" - người có quyền uy tối cao đến nay vẫn chưa được ban xuống.
Giữa lúc giằng co không phải là không có giao tranh. Tiêu Dao, Lý Dã và Lý Huống mỗi người đều từng dẫn quân giao chiến một lần. Dù cả ba trận đều thắng lợi trở về, nhưng quy mô không lớn, chưa đủ để xoay chuyển cục diện.
Giờ đây mọi người đều đã biết đến dụ lệnh của Thái hậu, phủ Tướng muốn phủi sạch quan hệ, biện hộ rằng đây là chiếu giả, gần như không còn hiệu lực. Dù các sĩ tộc đã dâng tấu vạch trần từng tội trạng của phủ Tướng - từ tội tham quyền trục lợi đến tội chiếm đoạn tài sản, nhưng những điều này dân chúng đã thừa biết từ lâu, chỉ là tức nước nhưng chưa vỡ bờ. Mà điều thật sự khiến lòng người sôi sục, làm dấy lên làn sóng căm hận khắp kinh thành vẫn là tội danh hại chết Trưởng công chúa, người vốn luôn được dân chúng kính yêu và nể trọng.
Ngày mười bốn tháng Sáu, Hữu tướng Vương Thục đã biệt tăm mấy ngày bỗng nhiên lộ diện. Lão cởi bỏ mũ quan, mặc áo tang trắng bước ra trước trận. Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của Dao đài - tòa lầu các nguy nga tráng lệ nằm cách bờ Trường Giang không xa, có một người bị trói chặt hai tay, đẩy đến mép lan can tầng thượng, đối diện với hai đạo quân.
Chúng tướng sĩ Hổ Sư nhìn kỹ, ai nấy đều kinh hãi - người kia chính là vợ của chủ soái bọn họ, chính phi của Chiêu Vương, nay đã là Thượng thư hữu bộc xạ, tay sai của phủ Tướng - Tạ Cánh, Tạ Chi Vô.
Bên bờ sông phía đối diện, sau lưng Vương Thục là Lục Lệnh Chương đã bị đoàn nghi trượng của thiên tử che khuất khuôn mặt, cùng với đám đông triều thần sợ hãi đến nỗi chẳng dám thở mạnh.
Vương Thục lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, giơ cao lên: "Chữ viết trên lá thư mà Trưởng công chúa nhận được trước khi hi sinh chính là Khứ Hà thể do tội nhân phản quốc Tạ Cánh tự tay viết. Bút tích vẫn còn nguyên vẹn, kèm theo con dấu riêng, giấy trắng mực đen rõ ràng, có thể kiểm chứng tại chỗ!"
Bên bờ sông lập tức rộ lên tiếng bàn tán xôn xao, chợt nghe Vương Thục lạnh lùng quát tiếp: "Chiêu Vương đảo lộn thị phi, giá họa cho phủ Tướng, lừa gạt Thái hậu, lòng dạ đáng tru diệt! Lang Gia Vương thị giữ gìn chính nghĩa vì trăm quan vạn dân, đã bắt giữ tội nhân Tạ Cánh tại đây, khẩn cầu bệ hạ giáng tội, dùng kẻ này tế vong linh Trưởng công chúa trên trời!"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.