🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 25.

Đợi Vương Thục nói xong, lời bàn tán của chúng tướng sĩ cũng nhỏ dần rồi dừng bặt, lúc này Lục Lệnh Chương mới chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi bóng che của tán lọng.

 

Gã tiến đến trước mặt Vương Thục, lão lập tức cung kính quỳ xuống, hai tay dâng lên lá thư viết bằng Khứ Hà thể cùng với lời bịa đặt quân tình: "Chứng cứ ở đây, mong bệ hạ minh xét!"

 

Lục Lệnh Chương không nhận lấy, chỉ hơi rũ mắt, nhìn lướt qua lá thư trong tay Vương Thục.

 

"Con dấu công này, hễ là người có quyền ra vào Thượng thư đài đều có thể lấy được, chẳng có gì lạ cả." Gã nhàn nhạt cất giọng: "Con dấu còn lại là con dấu riêng của Tạ khanh, nó đang ở đâu? Mang đến cho trẫm xem."

 

Vương Thục lập tức đáp: "Thần đã so sánh với văn thư lưu lại ở Hàn Lâm viện, bốn năm trước ở Lễ bộ Tạ phạm thường xuyên sử dụng con dấu này, từ năm ngoài về kinh nhậm chức chưa từng dùng lại nữa. Thần đã cho người đến ngõ Ô Y điều tra, vẫn chưa có kết quả, nếu như bệ hạ không đợi được, thần sẽ sai người dùng hình ép hỏi Tạ phạm ngay lập tức."

 

Lục Lệnh Chương không trả lời lão, im lặng hồi lâu mới hỏi lại: "Cậu mới vừa nói... Muốn tế vong linh của hoàng tỷ trên trời sao?"

 

Vương Thục gật đầu, nhưng Lục Lệnh Chương chỉ thở dài: "Nhắc đến 'vong linh trên trời', bỗng nhiên trẫm chợt nhớ ra, vào ngày mười chín tháng Năm, trước sau minh thọ, phụ hoàng đã vào trong mộng của trẫm."

 

Lời vừa thốt ra, không chỉ bá quan văn võ mà ngay cả Vương Thục cũng lập tức cúi rạp đầu sát đất, tỏ lòng kính trọng đối tiên đế hiển linh báo mộng.

 

"Sau khi phụ hoàng băng hà, đây là lần đầu tiên trẫm được gặp người trong mộng, trẫm muốn trò chuyện cùng người, nhưng phụ hoàng chẳng nói một lời, người chỉ mặc quần áo mỏng, đứng lẻ loi trong tẩm điện. Trẫm đến gần nhìn thử mới biết ông ấy gầy trơ xương, kéo tay áo lên thì thấy cả người bầm tím!"

 

"Sau khi tỉnh lại, trẫm cảm thấy vô cùng sợ hãi, nghĩ đây chẳng phải điềm lành. Quả nhiên chưa được mấy ngày, tin dữ của hoàng tỷ đã truyền về."

 

Những hiện tượng lạ này chính là thứ thiên gia để ý nhất, cũng kiêng kỵ nhất, quần thần dáo dác nhìn nhau, Vương Thục bèn nói: "Sau đó, bệ hạ có từng gọi đại sư ở đàn tế Bắc Giao đến bói lành dữ hay không?"

 

Lục Lệnh Chương thoáng nhìn lão: "Đây là chuyện hệ trọng nhất liên quan đến xã tắc quốc tộ, nếu chỉ dựa vào việc bói quẻ, trẫm không thể yên lòng, cũng sợ rằng hồn thiêng của phụ hoàng chẳng dược an nghỉ."

 

"Vì vậy," gã thu chất giọng đau buồn lại, "Trẫm nghĩ, trẫm vẫn nên tự mình kiểm chứng, tìm đến ngọn nguồn mới là chính đạo."

 

Cơ thể Vương Thục cứng đờ, khựng lại rõ ràng, các thần tử cũng mơ hồ khó hiểu. Tiên đế về trời đã hơn bốn năm, chẳng ai đoán ra được cái gọi là "tự mình kiểm chứng" mà Lục Lệnh Chương nói đến rốt cuộc là kiểm thế nào.

 

Khi Vương Thục vẫn còn giữ tư thế quỳ, suy nghĩ xem nên đối đáp thế nào, Lục Lệnh Chương đã cất bước lướt qua lão, hướng về phía bờ bên kia nơi Lục Lệnh Tùng đang dẫn đầu các tướng sĩ, cất giọng sang sảng: "Tạ công tử, mời phụ hoàng ra gặp đi!"

 

Lục Lệnh Tùng ở bên kia bờ nghe vậy bỗng giật mình, đột nhiên quay phắt lại, nhìn Tạ Tuấn ở phía sau mình. Một vài triều thần cũng nhìn theo hướng của Chiêu Vương, nhận ra Tạ Tuấn - người đáng lẽ "đã chết" từ lâu, ai nấy đều trợn tròn mắt như vừa gặp ma.

 

Tạ Tuấn lại hoàn toàn điềm nhiên, quay sang ra hiệu cho Tuyên Thất. thuộc hạ lập tức lĩnh mệnh, dẫn theo một nhóm người nhanh chóng rút về hướng cổng thành, không biết đi đâu làm gì.

 

Sau đó cậu mới hành lễ với Lục Lệnh Tùng, thành khẩn thì thầm: "Điện hạ thứ lỗi, bởi vì bệ hạ sợ nhiễu loạn mưu kế của người, cho nên đã lệnh con không được báo cho người biết trước."

 

Lục Lệnh Tùng lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ngưng mắt nhìn cửa thành Bắc đang mở rộng, lẳng lặng chờ đợi.

 

Không lâu sau đã thấy nhóm người Tuyên Thất quay trở lại cổng thành, chính giữa bọn họ là một cỗ quan tài bằng vàng, sắc vàng óng ánh nay đã phai màu, ánh lên một vẻ tối tăm ảm đạm!

 

Triều thần và tướng sĩ có mặt lập tức nháo nhào, nghẹn lời nhìn trân trân. Vương Thục không còn tâm trí nghĩ xem rốt cuộc Tạ Tuấn đã "chết đi sống lại" bằng cách nào, lão khó tin ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lục Lệnh Chương: "Bệ hạ đã... Tự ý khai quật lăng tẩm của tiên đế, kinh động quan quách!?"

 

Lục Lệnh Chương chỉ dùng ánh mắt ngây thơ nửa thật nửa giả nhìn lão, "Nếu không làm như vậy, làm sao trẫm có thể lĩnh hội được thâm ý của phụ hoàng ở trong mộng đây?"

 

Vương Thục lạnh giọng quát: "Bệ hạ, người chết sẽ không nói chuyện, cũng không thể nói chuyện!"

 

"Vậy nên người chết cũng sẽ không nói dối, và không thể nói dối," Lục Lệnh Chương cười khẩu, mỉa mai: "Cậu à, cậu nên gọi là tiên đế chứ, chú ý ngôn từ của cậu đi."

 

Quan tài vàng rất nặng, quá trình vận chuyển dài dằng dặc mà vô cùng quái dị, dù đang là giữa ban ngày, nhưng lòng dạ của mấy vạn người xem đều lạnh toát.

 

Tầm mắt Lục Lệnh Tùng vẫn không đổi, trong đầu nhanh chóng nghĩ. Lục Lệnh Chương hẳn là đã biết được kế hoạch khởi sự thông qua Thôi Thục Thế, nhưng theo tính toán của phủ Chiêu Vương, đáng lẽ gã phải vờ như chẳng hay biết gì, đóng tròn vai kẻ ngoài cuộc, hoàn toàn không ngờ gã lại âm thầm chuẩn bị đến mức này.

 

Lục Lệnh Tùng bất ngờ hỏi Tạ Tuấn: "Tiêu Dao cuối tháng trước có mấy ngày không liên lạc được với con, lúc đó con đã đi làm chuyện này giúp bệ hạ sao?"

 

Tạ Tuấn gật đầu: "Ngay khi nghe tin Trưởng công chúa qua đời, bệ hạ đã đoán được điện hạ sẽ xem chuyện này như cơ hội khởi binh. Vì thế lập tức sai con dẫn Tuyên Thất đến hoàng lăng Tử Kim Sơn, đưa linh cữu tiên đế ra ngoài, để hôm nay... Cũng chính vì Trưởng công chúa mới mất, chuẩn bị hậu sự cần xây dựng tu chỉnh xung quanh hoàng lăng, nên dù có hành động ở gần cũng chẳng ai nghi ngờ gì."

 

Theo phép, quan tài không được đặt xuống đất, Lục Lệnh Chương bèn dùng loan giá của thiên tử làm nơi đặt tạm. Sau đó gã gọi vài thái y theo quân ra ngoài thành đến - đứng đầu là Tần Viện phán mà nhà họ Ngô tiến cử, hỏi: "Nến làm như thế nào, chắc là Tần đại nhân chẳng cần trẫm phân phó đâu nhỉ?"

 

Chúng thần nghe vậy, tự hiểu là phải mở quan tài kiểm tra di cốt công khai, lúc này đều không kìm được nữa, quỳ gối dập đầu, đồng thanh hô lên: "Không được đâu bệ hạ!"

 

Đào phần mộ của tiên đế, mở nắp quan tài khám nghiệm tử thi, chuyện này đủ để gọi là chấn động tày trời, khiến người đời khiếp sợ. Vương Thục lạnh lùng cảnh cáo: "Nếu hôm nay bệ hạ thật sự làm như vậy, sẽ khó thoát khỏi tiếng xấu là kẻ hành động điên loạn, báng nghịch luân thường, danh hiếu đễ cũng không gánh nỗi, chỉ sợ khó mà trở thành minh quân được người đời ca tụng!"

 

Nhưng hiển nhiên, Lục Lệnh Chương vẫn phớt lờ lão, gã không quan tâm đến những tiếng phản đối của triều thần xung quanh, càng không quan tâm tương lai sử quan sẽ dùng bút pháp Xuân Thu để viết về sự "hoang đường" của mình như thế nào.

 

Gã chỉ nhìn thẳng vào mắt Vương Thục một cách quái dị, mãi lâu sau mới cong môi cười, lạnh giọng quát: "Mở nắp quan tài!"

 

Mặc dù Tuyên Thất đã xử lý qua cỗ quan tài vàng trước khi vận chuyển ra ngoài, nhưng vẫn không thể ngăn được mùi hôi thối bốc lên ngay khi nắp quan tài bật mở. Đám binh sĩ đều vội vàng bịt mũi, các triều thần cũng giơ tay áo che mặt, chẳng ai dám cả gan nhìn thẳng "long nhan". Chỉ có Lục Lệnh Chương và Vương Thục là không nhúc nhích, ánh mắt ghim chặt vào quan tài không rời.

 

Tiên đế băng hà vào mùa đông, lại vì chính biến mà phải vội vã nhập liệm, an táng qua loa, vì vậy khi ấy thi thể chưa kịp phân hủy bao nhiêu. Từ đó đến nay vẫn chôn sâu dưới lòng đất, dù đã bốn năm trôi qua, dấu vết vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

 

Tần thái y cùng các thái y kiểm tra hồi lâu, rồi thì thầm trao đổi với nhau vài câu trước khi ngự tiền bẩm báo: "Bẩm bệ hạ, bên trên di cốt của tiên đế đúng là có vết tím bầm lan rộng khắp người, nếu vi thần nhớ không lầm, thì đây giống như một loại kỳ độc ở Điền Trung, tên gọi là 'Tích Cốt Huyền', có thể hạ độc bằng cách dẫn độc vào cơ thể người thông qua một sợi chỉ, độc phát tác rất chậm, thời gian ít nhất là một tháng, nhưng một khi trở nặng sẽ rất khó chữa, thập tử vô sinh."

 

Sau khi nghe xong, quần thần bắt đầu nhao nhao như sẩm nổ, nếu như nhóm Tần thái y nói không sai, thì thứ khiến cho tiên đế triền miên trên giường bệnh lúc tuổi già vốn chẳng phải là "bệnh", mà là "độc", rõ ràng tiên đến không hề bệnh mất như triều dã đã đồn đoán!

 

Trong đám đông lập tức có người lên tiếng: "Trong những năm cuối đời của tiên đế, hầu hạ bên cạnh ngài chỉ có các nội giám và cung nhân, còn lại chẳng phải chỉ có Thái hậu và Ngô Thái phi nương nương thôi hay sao?"

 

Có người phản bác lại ngay: "Chư vị cũng đừng quên, đây chính là độc Điền Trung, chúng ta mới được nghe lần đầu, cũng chưa từng được thấy tận mắt, hai vị nương nương, nô bộc và tỳ nữ ở sâu trong cung thì lấy được thứ này từ đâu chứ?"

 

Vương Thục chẳng để ý quần thần mồm năm miệng mười tranh luận, chỉ giương mắt, u ám nói với Lục Lệnh Chương: "Trước khi lâm chung, hầu hạ tiên đế trong điện chỉ có nội giám Chung Triệu và Trương Thái phó, Chung Triệu từ ngày đó cũng đã bặt vô âm tín, không chừng chính lão ôm lòng đại nghịch bất đạo, hạ độc giết vua rồi sợ tội bỏ trốn!"

 

Lục Lệnh Chương không tỏ thái độ gì, chỉ đột nhiên giơ tay lên, không nhanh không chậm bắt đầu cởi bỏ long bào, đến áo ngoài, trung y, ngay cả lớp che chắn cuối cùng là lý y cũng bị c** s*ch.

 

Cuối cùng, đập vào tầm mắt của tất cả mọi người là nửa thân trên tr*n tr** của vị thiên tử trẻ tuổi. Mà trên làn da trắng nhợt như mang bệnh ấy chi chít những mảng máu bầm loang lổ, xanh tím đan xen, thậm chí có chỗ đã lở loét. Trên cẳng tay phải của gã có một vệt máu tụ màu tím sẫm kéo dài như sợi dây mảnh, giống hệt tình trạng Tích Cốt Huyền không thể rút bỏ mà Tần thái y đã miêu tả.

 

"Cậu à," Lục Lệnh Chương phảng phất như đang cười, "Chung Triệu đã chẳng rõ tung tích. Vậy chẳng lẽ những dấu vết trên người trẫm cũng là do ông ta hạ độc hãm hại hay sao?"

 

Từ trên Dao đài nhìn xuống, Tạ Cánh có thể thấy rõ tất cả những việc diễn ra ở bên dưới. Đã qua bảy ngày kể từ đêm mùng bảy tháng này, Vương Thục vẫn không cho Thôi Thục Thế đổi chỉ Tích Cốt Huyền mới cho y.

 

Chuyện này, từ việc Vương Thục âm thầm mượn binh của Quận thủ Hoài Dương, phái Vương Khế đi lấy lương thảo, đến tin tức "thiên tử sẽ rời thành nghênh đón linh cữu Trưởng công chúa", từng mảnh ghép chồng lên nhau đủ để Tạ Cánh đoán ra được, Vương Thục hẳn đã đoán trước phủ Chiêu Vương sẽ nhân cơ hội này ra tay với lão, cho nên mới phòng bị từ sớm.

 

Cánh tay phải bị dây thừng trói chặt của y đã bắt đầu tím tái dần, thỉnh thoảng lại nhói lên từng cơn đau như bị kim châm. Khoảnh khắc trông thấy thân trên của Lục Lệnh Chương, y đã hoàn toàn hiểu rõ, nếu không tìm được cách đổi chỉ Tích Cốt Huyền, kết cục đang chờ đợi y sẽ là gì.

 

Như mọi người chứng kiến, Lục Lệnh Chương giống với tiên đế năm xưa, cũng như Thôi Thục Thế và Tạ Cánh, gã bị cậu ruột của mình hạ độc bằng Tích Cốt Huyền.

 

Thôi Thục Thế cũng chính là người mỗi tháng thay Tích Cốt Huyền cho gã. Và thỏa thuận giữa nàng ta với Lục Lệnh Chương rất có thể đã bắt đầu từ chính cơ hội này.

 

Tình trạng trên người Lục Lệnh Chương bây giờ, xem ra ít nhất cũng gần trăm ngày không được thay chỉ mới, độc đã ăn sâu vào tận xương, không còn cách nào cứu vãn được nữa. Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Vương Thục, có thể thấy rằng lệnh "ngừng thay chỉ" này không phải do lão truyền đạt.

 

Vậy thì chỉ có thể là ý của Lục Lệnh Chương.

 

Là gã lệnh cho Thôi Thục Thế ngừng thay chỉ Tích Cốt Huyền cho mình, để mặc cho độc kia phát tác đến tình trạng nhìn thấy mà giật mình, khó lòng cứu chữa này, khiến nó trở thành vật chứng hữu dụng nhất, để ngày giờ này thẳng thừng lật đổ phủ Tướng!

 

Mà với sự hiểu biết của Tạ Cánh về Thôi Thục Thế, nàng ta sẽ không ngăn cản Lục Lệnh Chương làm như vậy.

 

Hai người họ đã thỏa thuận thành công sau khi Lục Lệnh Chương đăng cơ không lâu, vậy nên Thôi Thục Thế cũng đã sớm biết, một ngày nào đó Lục Lệnh Chương sẽ dùng tính mạng của mình để lật đổ Lang Gia Vương thị. Kể từ đó, đế vị sẽ tự nhiên rơi vào tay phủ Chiêu Vương - điều Thôi Thục Thế muốn chính là nâng đỡ quân chủ của Thanh Hà Thôi thị, đây mới là nguyên nhân chính khiến nàng ta chọn giúp đỡ Tạ Cánh, cũng như liên minh với phủ Chiêu Vương!

 

Quần thần còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc thiên tử ra lệnh khai quan, lại lập tức bàng hoàng khi biết cả tiên đế lẫn hoàng đế đương triều đều bị hạ độc bằng "Tích Cốt Huyền", một người đã mất mạng vì độc, người còn lại e cũng chẳng sống được bao lâu nữa, lúc này không ai còn đủ sức bày tỏ sự ngạc nhiên hay ngờ vực, cả bãi sông chìm trong sự im lặng đầy bất lực.

 

Lục Lệnh Chương lại chẳng buồn bận tâm liệu bọn họ có chấp nhận nổi sự thật hay không, càng không định cho họ thời gian để suy tính xem nên đứng về phía nào. Gã chỉ khoác hờ lại y phục, rồi cất giọng với hàng vạn quân thần và tướng sĩ trước mặt:

 

"Phu nhân Thôi thị - vợ con trai thứ của Vương Thục có thể làm chứng. Năm Trinh Hữu thứ mười lăm, Vương Thục tình cờ có được công thức điều chế Tích Cốt Huyền, không lâu sau đó, ông ta thông đồng với Thái hậu dùng loại độc này để hãm hại tiên đế. Trẫm đăng cơ chưa lâu, ông ta lại giở trò cũ, một lần nữa hạ độc trẫm bằng loại kỳ độc này. Ông ta dùng nó để uy h**p trẫm phải giao hết đại quyền triều chính vào tay mình, để rồi khuấy động triều đình, giúp nhà họ Vương độc đại!"

 

"Trẫm nghe nói, sĩ tộc Giang Nam trong kinh thành đã dâng sớ, liệt kê mười mấy trọng tội của phủ Tướng. Giờ lại thêm tội danh mưu hại hai đời quân chủ, ôm mộng cướp nước đoạt chính quyền, thì dù giả truyền quân lệnh có phải do Tạ khanh làm hay không cũng chẳng thay đổi được sự thật: Nghiệp chướng của phủ Tướng nặng như núi, chỉ có thể giết sạch không tha!"

 

Rồi gã bỗng xoay người lại, gọi Lục Lệnh Tùng một tiếng như đinh chặt sắt: "Chiêu Vương!"

 

Lục Lệnh Tùng tức thì hiểu ý, nửa quỳ hành lễ đáp: "Có thần!"

 

"Hôm nay trẫm giao cho hoàng huynh trọng trách thanh quân trắc, dẫn quân Hổ Sư bắt giữ nghịch tặc Vương Thục cùng hai con trai của ông ta! Quân kinh kỳ nhận mệnh của phủ Tướng, theo trẫm xuất thành những ngày qua từ giờ lập tức quy về dưới trướng hoàng huynh!"

 

Phía sau, quân kinh kỳ vừa nghe thánh chỉ lập tức xôn xao nghi hoặc, không biết nên phục tùng thiên tử hay tiếp tục trung thành với vị chủ cũ đã bị vạch tội. Nhưng Lục Lệnh Tùng chẳng nghĩ ngợi thêm, lúc này chỉ huy quân xông thẳng qua bên kia sông, bao vây Vương Thục, Vương Hề và vây cánh, sau đó nói với quân kinh kỳ: "Các ngươi suy nghĩ cho kỹ, Vương Khế chỉ cần về đến đây là sẽ trở thành tội phạm bị bắt giam chờ chết. Lương thảo hắn vận chuyển sẽ lập tức sung vào quốc khố, nếu các ngươi không muốn nghe lệnh thiên tử, cũng chẳng muốn chịu sự quản lý của bổn vương thì cứ việc vờ câm vờ điếc, án binh bất động, chỉ là đừng sợ đến lúc đó phải chết đói ngoài thành thôi!"

 

Chúng tướng sĩ nghe lời ấy, lại thấy phủ Tướng đúng là đã không thể cứu vãn, Chiêu Vương và các thuộc hạ lại dũng mãnh, giằng co đến tận giờ bất quá cũng chỉ vì không nỡ xuống tay tàn sát đồng bào, bận tâm giữ gìn thanh danh và chính thống mà thôi, nếu như nghiêm túc đánh nhau sợ là không có kết cục tốt đẹp. Thế là ai nấy nhao nhao tiến lên, cởi kiếm quỳ xuống, bày tỏ lòng quy thuận.

 

Lục Lệnh Tùng lệnh trói đám người Vương Thục lại, sau đó đến trước mặt Lục Lệnh Chương, nói: "Bẩm bệ hạ, ngày đó dù thần có hoài nghi về nguyên nhân cái chết của phụ hoàng, nhưng bởi vì phủ Tướng lạm quyền, không dám hỏi rõ, chỉ đành phải đưa Chung Triệu rời khỏi kinh thành, tiến hành thẩm vấn. Nhưng sau đó Chung Triệu cũng bị diệt khẩu, giờ đã không còn trên nhân thế."

 

"Xin bệ hạ chỉ thị, có cần lập tức lên đường về kinh, hỏi tội bỏ ngục phủ Tướng hay không?"

 

Lục Lệnh Chương vẫn đứng thẳng tại chỗ, bình tĩnh từ đầu đến cuối: "Đừng vội, nếu hôm nay đã kinh động đến giấc ngủ của phụ hoàng, vậy thì phải tra xét đến ngọn nguồn sự việc, tránh cho ngày sau lại rối loạn."

 

Rồi gã bỗng chuyển tầm mắt về phía các thái y đang vây quanh quan tài vàng, hỏi sâu xa: "Tần Viện phán, ông còn tra được gì nữa?"

 

Tần thái y cẩn trọng đáp: "Bệ hạ, theo vi thần suy tính, chỉ độc Tích Cốt Huyền dù được hạ khi tiên đễ vẫn còn sống, nhưng độc phát tác không thể ngăn chặn, xem mức độ ăn mòn vào trong xương thì giống như là người chết rồi độc mới ngầm dần."

 

"Hửm?" Lục Lệnh Chương nghiền ngẫm hỏi, "Ý ông nói, đúng là phủ Tướng đã hạ Tích Cốt Huyền cho phụ hoàng, nhưng khi phụ hoàng còn sống độc tính vẫn còn được kiểm soát, chưa đến nỗi giống như trẫm bây giờ sao?"

 

"Đúng vậy," Tần thái y nơm nớp lo sợ đáp, "Vi thần tìm thấy được một vết thương trí mạng do bị va đập ở dưới hàm của tiên đế, nếu không vì điều gì khác, thì đây mới là nguyên nhân cái chết của ngài."

 

"Như vậy," Lục Lệnh Chương lẩm bẩm, "Là đột tử, chết oan à."

 

Gã trầm ngâm một lát, đột nhiên chậm rãi quay mặt đi, dùng ánh mắt sắc như móc câu nhìn về hướng nào đó ở phía các quần thần: "Chung Triệu đã chết rồi, vậy người từng giây từng phút canh giữ bên phụ hoàng lúc lâm chung, sau đó một tay chủ trì việc khâm liệm, cũng chỉ còn mỗi mình ngài thôi đấy..."

 

Lục Lệnh Chương mặt không đổi sắc đối diện với Trương Diên: "... Thái phó?"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.