《 25. 3 》 Đợi Vương Thục nói xong, lời bàn tán của chúng tướng sĩ cũng nhỏ dần rồi dừng bặt, lúc này Lục Lệnh Chương mới chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi bóng che của tán lọng. Gã tiến đến trước mặt Vương Thục, lão lập tức cung kính quỳ xuống, hai tay dâng lên lá thư viết bằng Khứ Hà thể cùng với lời bịa đặt quân tình: "Chứng cứ ở đây, mong bệ hạ minh xét!" Lục Lệnh Chương không nhận lấy, chỉ hơi rũ mắt, nhìn lướt qua lá thư trong tay Vương Thục. "Con dấu công này, hễ là người có quyền ra vào Thượng thư đài đều có thể lấy được, chẳng có gì lạ cả." Gã nhàn nhạt cất giọng: "Con dấu còn lại là con dấu riêng của Tạ khanh, nó đang ở đâu? Mang đến cho trẫm xem." Vương Thục lập tức đáp: "Thần đã so sánh với văn thư lưu lại ở Hàn Lâm viện, bốn năm trước ở Lễ bộ Tạ phạm thường xuyên sử dụng con dấu này, từ năm ngoài về kinh nhậm chức chưa từng dùng lại nữa. Thần đã cho người đến ngõ Ô Y điều tra, vẫn chưa có kết quả, nếu như bệ hạ không đợi được, thần sẽ sai người dùng hình ép hỏi Tạ phạm ngay lập tức." Lục Lệnh Chương không trả lời lão, im lặng hồi lâu mới hỏi lại: "Cậu mới vừa nói... Muốn tế vong linh của hoàng tỷ trên trời sao?" Vương Thục gật đầu, nhưng Lục Lệnh Chương chỉ thở dài: "Nhắc đến 'vong linh trên trời', bỗng nhiên trẫm chợt nhớ ra, vào ngày mười chín tháng Năm, trước sau minh thọ, phụ hoàng đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-chau-ca-dau-mot-lan-ly-biet-xa-cach-ba-nam/2848757/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.