《 27.6 》
Để không phải gặp Lục Thư Thanh và Lục Thư Ninh, Tạ Cánh lấy cớ nói rằng sức khỏe của mình vẫn còn yếu, không tiện hoạt động nhiều, nhưng trong lòng lại lo lắng chuyện đưa linh vị của Thôi Thục Thế và A Hoàng trở về nhà họ Thôi, thế là y bèn nhờ chúng ra ngoài cung thay mình cúng bái.
Thôi Tế Thế dẫn hai anh em họ đi đến từ đường, cung kính nói: "Bệ hạ đã ra lệnh phúc thẩm vụ mất cắp ở phủ Tướng vào năm Trinh Hữu thứ mười sáu, Thanh Hà Thôi thị vô cùng cảm kích. Chỉ là gần đây gia đình bận rộn nhiều việc, chưa kịp tạ ơn đã lại phiền chủ tử trong cung nhớ đến, nếu chị tôi và A Hoàng nơi suối vàng có linh, hẳn sẽ biết được rằng nỗi oan khuất đã được rửa sạch."
So với các nội giám trong điện Thần Long, Thôi Tế Thế ăn nói càng thận trọng hơn, gã lựa chọn từ ngữ rất cẩn thận, chỉ mơ hồ gọi Tạ Cánh là "chủ tử trong cung", vừa không mạo phạm thiên nhan, lại vừa không khiến cho Đông cung và công chúa khó xử.
Lục Thư Thanh hàn huyên vài câu rồi thay mặt cha mẹ gửi lời thương xót, sau đó Thôi Tế Thế lui ra ngoài, để họ ở lại tiếp tục làm lễ truy điệu.
Linh vị của Thôi Thục Thế và A Hoàng được lau chùi sạch sẽ, đặt ở tầng dưới linh vị của vợ chồng Thôi Thái úy đã qua đời. Về sau, khi Thôi Tế Thế và các anh em của gã qua đời, thì cũng chỉ có thể được đặt ở vị trí như vậy mà thôi, đây đã được xem là sự đối đãi cao nhất và trang trọng nhất mà người cùng thế hệ trong gia tộc có thể dành cho họ rồi.
Lục Thư Thanh dâng hương, đốt điếu văn do mẹ cậu tự viết, sau đó khẽ nói: "Thanh Hà Thôi thị thật sự biết lý lẽ, họ hiểu rằng nếu không có Thôi phu nhân, họ sẽ không có được công lao ngày hôm nay. Họ cũng biết, chỉ cần thờ cúng linh vị của Thôi phu nhân và A Hoàng chu đáo, dù chỉ vì lòng cảm kích và thương xót, cha mẹ cũng sẽ dành cho con cháu nhà họ Thôi một chút ân huệ."
Lục Thư Ninh nhẹ giọng hỏi: "Em nhớ anh và A Hoàng là bạn của nhau. Chị ấy là người như thế nào vậy?"
"Anh cũng không biết nói sao nữa... Anh không còn nhớ rõ nữa rồi." Lục Thư Thanh thì thào đáp. Người bạn cũ này của cậu thật ra chẳng mấy nổi bật, nếu không được mẹ cậu đặc biệt quan tâm, có lẽ cô bé ấy sẽ mãi mờ nhạt giữa đám đông, giống như một nhánh trúc trong rừng sâu âm u nơi người ta không biết đến, chỉ có ánh trăng sáng chiếu rọi.
"Em ấy đã cùng em vẽ lồng đèn giấy... Chắc là vào dịp Tết Nguyên tiêu. Lúc đó em còn nhỏ lắm, có nhớ gì không?"
Lục Thư Ninh tiếc nuối lắc đầu: "Những chuyện xảy ra trước khi đến Ung Châu, phần lớn em đều quên hết rồi."
Hành động cuối cùng của Thôi Thục Thế khi còn sống khiến người ta quá đỗi kinh hãi, lại diễn ra ngay trước cổng Đại lý tự vào ban ngày, đã sớm lan truyền khắp thành Kim Lăng. Lục Thư Thanh không mất nhiều công sức để biết được toàn bộ sự việc, chẳng cần phải cố gắng tìm mọi cách để dò hỏi tin tức như cậu đã làm trước khi A Hoàng qua đời.
Thực ra họ cũng không thực sự thân thiết, A Hoàng chưa từng hồi âm một bức thư nào, cậu và cô bé cũng chưa bao giờ nói chuyện riêng với nhau. A Hoàng cũng không phải là "người đã mất" đầu tiên mà cậu biết, trước đó, cậu đã mất cả gia đình nhà ngoại và Lục Ngải rồi.
Lục Thư Thanh nhìn lướt qua tên họ của A Hoàng trên linh vị, cậu không cảm nhận được nỗi buồn rõ rệt, chỉ có sự mơ hồ, một sự mơ hồ kéo dài vô tận.
"Chúng ta đi thôi," cuối cùng Lục Thư Ninh nói, "Mẹ sắp về Vương phủ rồi, em muốn ở bên cạnh người thêm chút nữa."
Hai người trở lại cung điện, nhưng vừa đến nơi đã nghe thấy tiếng người ồn ào bên trong Công Xa môn, đêm nay Vũ Lâm Vệ có mặt đông hơn ngày thường, đứng từ xa vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng nhiều cung nhân tất bật tới lui. Lục Thư Thanh vén rèm xe lên, bỗng nhiên chau mày lại, bầu trời phía Tây Bắc sáng như ban ngày, trong tầm mắt, cậu chỉ thấy được ánh lửa đang hừng hực cháy.
Một nội giám tiến lại gần nghênh đón, chưa kịp mở miệng thông báo đã nghe Lục Thư Thanh hỏi: "Ở đâu đang bị cháy sao?"
Ở phía Tây Bắc, nằm chếch sau điện Thần Long nhưng lại cách cửa cung không quá xa – đó là điện Lâm Hải.
Nội giám gật đầu: "Là tiên Thái hậu Vương thị, sợ tội nên đốt cung tự vẫn."
Gã nội giám ăn nói rất khéo, hiển nhiên sẽ thuật lại chuyện của Vương thị thành "sợ tội tự vẫn", nhưng Lục Thư Thanh đang sững người, nên đã vô thức hỏi: "Xác định là tự vẫn sao?"
Nội giám khựng lại một chút, chừng như ngạc nhiên vì cậu hỏi như thế: "Bẩm ngài, chuyện này đều là thật, không dám lừa gạt điện hạ nửa phần. Cung nhân bị dọa sợ chạy ra ngoài, nhưng cửa điện đã khóa kín từ bên trong, dĩ nhiên là muốn triệt hết đường sống của mọi người."
Lục Thư Thanh thở dài một hơi, không hiểu vì sao khoảnh khắc này trong lòng cậu lại hiện lên một suy nghĩ, rõ ràng là cậu đang vô thức suy đoán, chẳng biết liệu đây có phải là do cha mẹ cậu lấy danh "tự vẫn", ban chết cho Vương thị hay không...
"Có phải bà ấy đã nghe phong thanh được chuyện gì hay không, sao bỗng nhiên lại chọn tự vẫn vào lúc này?"
Nội giám tiến lên hai bước, nhỏ giọng nói: "Hình bộ và Đại Lý Tự hoàn tất quá trình thẩm tra xử lý vụ án ở phủ Tướng rồi, bản án cũng đã đưa ra, cáo trạng tối nay được dâng lên điện Thần Long, bệ hạ đã có phán quyết, chỉ chờ đến sáng mai thông báo cho các quan lại thôi."
Dạo gần đây, dù Vương thị bị giam lỏng trong điện Lâm Hải, nhưng Lục Lệnh Tùng chưa từng hạ chỉ ra lệnh phong tỏa tin tức, cung nhân chỉ được phép vào không được phép ra, ngay cả khi Vương thị muốn gửi tin ra ngoài cũng hoàn toàn bất lực.
Bà ta chọn kết liễu cuộc đời bằng cách này, có lẽ vì đã nghe được tin kết cục mà cha con Vương Thục sắp phải chịu, cũng biết rằng mẫu tộc đã sụp đổ, không cần phải tiếp tục bận lòng. Hào quang lẫy lừng của Lang Gia Vương thị rồi cũng sẽ hoàn toàn hóa thành tro bụi cùng với bà ta và điện Lâm Hải.
Lục Thư Thanh trầm tư hồi lâu, Lục Thư Ninh ngồi đối diện cậu thò đầu ra hỏi: "Lửa cháy to như vậy, liệu có liên lụy đến người vô tội không?"
Nội giám lắc đầu: "Bẩm công chúa, hình như Vương thị dùng nến đốt cửa sổ, cung nhân trong điện cũng không nhiều, họ đều canh giữ ở ngoài điện cho nên đã kịp chạy ra ngoài. Dù may mắn không cháy lan sang những điện các bên cạnh, nhưng e là toàn bộ điện Lâm Hải đã bị thiêu rụi mất rồi."
"Thiêu rụi toàn bộ..." Lục Thư Ninh lặp lại câu kia. Bốn chữ này cũng có nghĩa là nếu muốn xây dựng lại điện Lâm Hải, họ sẽ phải tốn rất nhiều thời gian cùng sức người sức của, mà cha em chỉ vừa mới lên ngôi, chắc chắn sẽ không hao người tốn của để mà xây dựng rầm rộ.
Có thể tưởng tượng được, tòa cung điện biểu tượng cho quyền lực của Hoàng hậu này sẽ bị bỏ không trong một thời gian dài, như vậy, niềm hy vọng mẹ em có thể vào đó ở sẽ càng thêm mơ hồ và vô vọng.
Sau khi xuống xe ngựa, Lục Thư Ninh hỏi: "Anh sẽ về thẳng Đông cung luôn sao?"
Lục Thư Thanh suy nghĩ một chút rồi đáp: "Anh đi cùng em đến điện Thần Long, ở bên mẹ một chút, anh còn muốn nói vài lời với cha nữa."
Hai người sóng vai băng qua Công Xa môn, đi vào khoảnh sân trống trải, đưa mắt là có thể nhìn thấy được điện Thần Long đèn đuốc sáng trưng, một binh lính Vũ Lâm Vệ lặng lẽ bước đến, cung kính nói: "Việc điện hạ dặn dò, thần đã làm xong."
"Ngươi tìm thấy rồi sao?" Lục Thư Thanh nhìn không chớp mắt, chỉ hỏi.
"Trong hai đội Vũ Lâm Vệ có rất nhiều người được gọi là Trương Tam, nhưng xét về tuổi tác, quê quán, xuất thân và lý lịch thì chỉ có một người trùng khớp. Hắn còn mang theo bút tích của bệ hạ năm xưa làm bằng chứng, cũng đã chỉ ra đồng liêu từng cùng mình cứu Tạ công tử, thần đã đưa hai người tới Ngô phủ để quốc cữu nhận mặt, xác nhận không sai. Vốn định tối nay dẫn họ đến bẩm báo, không ngờ điện hạ lại ra ngoài, cho nên mới chậm trễ tới giờ này."
"Ông cậu đã nhận rồi thì không thể sai được, ngươi chỉ cần báo cho Thôi tướng quân là được rồi," Lục Thư Thanh nhàn nhạt nói, "Hãy sắp xếp cho cả hai vào đội thân vệ của Thái tử. Ngày mai, ta muốn gặp trực tiếp họ ở Đông Cung."
Dân gian vẫn truyền rằng tháng Bảy là "tháng cô hồn", quả nhiên đã mấy ngày liền, tiếng chuông tang ngân vang không dứt.
Kể từ khi Thôi Thục Thế tàn sát cả nhà họ Vương, rồi tự vẫn trước cửa Đại Lý Tự giữa ban ngày, mùi máu tanh trong không khí vẫn chưa tan hết thì vụ án mất trộm ở phủ Tướng năm Trinh Hữu thứ mười sáu đã được thẩm tra xong. Sự việc Vương Khế coi thường nhân luân, làm nhục rồi vu oan cho cháu gái ruột gây chấn động kinh thành, người người khinh miệt. Nghe nói Thái tử đã đích thân đến chiếu ngục "quan tâm đặc biệt", ra lệnh cho hình quan thi hành cung hình, người đã tắt thở ngay trong đêm, nguyên nhân tử vong không rõ.
Không lâu sau đó, tiên Thái hậu Vương thị tự thiêu, đến ngày hôm sau, hai người thân cuối cùng còn sót lại của bà ta là Vương Thục và Vương Hề cũng bị xử trảm ngoài hoàng thành, thủ cấp bị treo lên Tuyên Dương môn thị chúng trong ba ngày.
Cuối cùng là Trương Diên phạm vào tội mưu nghịch, hành thích hoàng đế cùng nhiều tội trạng khác, sau nhiều ngày tuyệt thực đã chết ở trong ngục, rơi vào số phận giống với người vợ đã khuất.
Quốc tang kết thúc, linh cữu của hai vị tiên đế lần lượt được hạ táng. Hoàng lăng Tử Kim Sơn đã phong tỏa, thế nhưng linh cữu của cố Trưởng công chúa Lục Lệnh Chân vẫn còn quàn tại điện Hàm Chương, mãi chưa được nhập thổ.
Tân đế lên ngôi tuy không tổ chức nghi lễ rườm rà, nhưng sau thu vẫn tiến hành truy cứu trách nhiệm và luận công ban thưởng, không sót việc nào.
Lục Lệnh Tùng chấn chỉnh lại Vũ Lâm Vệ, còn tàn dư của Lang Gia Vương thị trong quân kinh kỳ: kẻ giữ chức cao thì xử tử, chức trung thì điều đi nơi khác, chức thấp thì vỗ về an trí. Những tướng lĩnh như Lý Kỳ, Trịnh Kiêu, Thôi Tế Thế... từng có công phò rồng trong biến cố đảo Bát Quái lần lượt được thăng chức lĩnh hàm. Hai chị em họ Lý cũng chủ động ra trận: Lý Huống nhậm chức Giáo úy tại Nam đại doanh, Lý Dã cùng Tạ Tuấn quản lý Hạc Vệ, trấn giữ cung thành, hoàn toàn độc lập và ngang hàng với Vũ Lâm Vệ, nhưng chỉ nghe theo lệnh của Đông cung và công chúa.
Tuyên Thất lại được hoạt động công khai như tiền triều, vẫn do thiên tử khống chế. Tiêu Dao trở thành thủ lĩnh đầu tiên của Tuyên Thất được chính thức ban chức, nhận lộc, không cần phải che giấu thân phận. Lục Lệnh Tùng thực hiện lời hứa giữa hai người năm xưa, xá tội cho những tộc nhân vô tội của Lan Lăng Tiêu thị, cho phép họ trở về quê nhà từ những nơi lưu vong.
Hổ Sư bị chia năm xẻ bảy nay cũng đã được khôi phục lại thành đội ngũ ba vạn quân như cũ, sẽ cùng ngự giá thân chinh Mạc Bắc, báo huyết thù cho Trưởng công chúa. Đại quân quyết định xuất phát vào ngày mười tám tháng Tám, Thái tử ở lại triều đình giám quốc, Tả tướng tân nhiệm Hà Cáo phụ chính.
Đêm trước ngày lên đường, cuối cùng Lục Lệnh Tùng cũng bước vào điện Minh Loan, quỳ xuống sau lưng mẹ mình: "Triều cục tạm ổn, mọi việc đã vào quỹ đạo, ngày mai nhi thần dẫn Hổ Sư đến phía Bắc, nhất định sẽ đưa Chân Chân về nhà."
Ngô thị đứng một mình trước cửa sổ, vừa qua Trung thu chưa bao lâu, trăng vẫn còn chưa khuyết nhiều, cả gian phòng tràn ngập ánh sáng ảm đạm như nước.
Tóc mai của bà đã bạc trắng.
"Lễ bộ đến hỏi quần áo cũ của con bé, nói bây giờ trong quan tài chỉ có quân trang dính máu, là đồ mà nó thay trước khi vội vàng rời Ung Châu, còn chưa kịp giặt, chỉ sợ sát khí nặng nề, xuống suối vàng cũng không được yên giấc."
"Con cũng đừng trách bọn họ. Đám cung nhân nói, khi còn sống Lệnh Chương đã đặc biệt ra lệnh không cho bất kì ai nhắc đến chuyện của con bé với mẹ, đến cả Vương thị cũng có lòng tốt lừa gạt mẹ. Nhưng đây là chuyện có thể giấu giếm được hay sao? Mấy lần con nói với mẹ 'Sắp kết thúc rồi', 'Sắp trở về rồi', trong lòng mẹ đã mơ hồ đoán ra được."
"Toàn bộ quần áo trong rương kia đều là quần áo của nó, hơn mười bộ đều là đồ mẹ may trong nửa năm nay đấy, con bé chưa từng mặc, cũng chưa từng nhìn thấy, mẹ nhìn hoa hết cả mắt rồi, không biết nên đưa cho họ bộ nào mới được."
"Vậy nên mẹ đã gọi Lễ bộ Thượng thư đến, mẹ nói, đẹp xấu gì thì cũng cho mẹ nhìn con bé một lần đi, chỉ một lần là được, mẹ sẽ biết ngay là nên cho nó mặc cái gì."
Ngô thị hơi xoay người lại, ngạc nhiên khi thấy con trai lớn của bà đang khom lưng quỳ gối: "Dù không thể nhận dạng, dù... Không trọn vẹn cũng không sao, mẹ vẫn không sợ, mẹ có thể chấp nhận, chỉ cần cho mẹ nhìn một lần thôi là được."
Rồi bà lặng lẽ nở nụ cười: "Nhưng ông ta nói cho mẹ biết, không có gì hết. Bọn họ trở về mà không tìm được con bé."
Lục Lệnh Tùng siết chặt nắm đấm, kiềm chế để bản thân không run lên dữ dội, lắng nghe giọng nói nghèn nghẹn của Ngô thị: "Na Tra trong truyền thuyết còn có thể lóc xương trả cha, lóc thịt trả mẹ, nhưng con bé là một người còn sống sờ sờ trên đời cơ mà! Nó là con gái của mẹ, tóc da của nó là do mẹ cho, nó là máu thịt chui ra từ trong bụng mẹ, cớ sao chẳng để lại cho mẹ thứ gì hết vậy?"
Trong điện lặng đi rất lâu, Lục Lệnh Tùng ngước mắt nhìn mẹ mình, Mỹ nhân tuổi xế chiều vốn chẳng phải điều gì đáng sợ, nhưng khiến người ta hoảng hốt chính là đôi mắt kia cũng đã già đi, trong đôi mắt ấy, hắn chỉ thấy được một điều mà suốt ba mươi hai năm qua chưa từng thấy, đó là sự tuyệt vọng vô cùng tận.
Giây phút này, bất cứ lời nói nào cũng trở thành dư thừa. Sau tất cả những gì đã qua, hắn chợt hiểu ra được cảm giác hoàn toàn mất đi niềm vui trên đời của Tạ Cánh bắt đầu từ đâu. Kể từ khi Lục Lệnh Chân chết trận, tất cả mọi sự việc, mọi biến cố, trọng trách và hiểm nguy dường như cùng lúc ập đến cuộc sống của hắn. Lục Lệnh Tùng chỉ biết vắt kiệt sức lực và tâm trí để đối phó, hắn không dám cho bản thân có cơ hội dừng lại, hiển nhiên cũng chẳng còn hơi sức mà nghĩ tới, liệu có phải trong vô thức, hắn cũng từng để lộ cảm xúc tuyệt vọng giống hệt như mẹ mình lúc này?
Trong mắt Lục Lệnh Tùng, dáng vẻ của mẹ lúc này chỉ khiến hắn cảm thấy ruột gan quặn đau; vậy thì tình cảnh của hắn hôm đó, nếu để lọt vào mắt Tạ Cánh, há lại không khiến lòng y đau như dao cắt, bi thương khôn xiết?
"Dù sống trong điện Hàm Chương lâu như vậy, nhưng con bé vẫn còn để lại rất nhiều đồ đạc ở chỗ mẹ, đến tận bây giờ, nó gần như cũng chưa chuyển đi hết tất cả, lúc nào cũng bỏ quên đồ ở điện Minh Loan. Mấy ngày nay mẹ đã sai người thu xếp lại di vật của con bé, con biết mẹ đã tìm thấy gì không?"
Ngô thị vịn lấy cánh tay Lục Lệnh Tùng, đỡ hắn đứng dậy, trong tay áo trượt ra một vật nhỏ chiếu sáng lấp lánh, bà giao lại cho hắn: "Tử Phụng, con còn nhớ thứ này không?"
Lục Lệnh Tùng cúi đầu nhìn xuống, thoáng chốc thất thần, chừng như giật mình nghĩ ngợi, khóa trường mệnh mà Lục Thư Thanh luôn đeo bên cổ không rời nửa bước sao lại rơi vào tay tổ mẫu của cậu được?
Nhưng chất ngọc làm nên thân khóa này lại không phải là ngọc Hòa Điền, chữ khắc cũng khác, trên mặt khóa còn có vài vết sứt mẻ.
"Đây là khóa trường mệnh của Chân Chân," Lục Lệnh Tùng dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào những vết xước, "Cái mà em ấy đã làm mất hơn mười năm trước."
Ngô thị thở dài: "Con bé cứ kêu là mất rồi, còn đổ thừa là nó chạy mất, không thấy đâu nữa, khóa ngọc mọc cánh bay đi rồi... Hóa ra từ đầu đến cuối, thứ này vẫn luôn nằm trong một góc nào đó ở điện Minh Loan."
Lục Lệnh Tùng nắm chặt khóa ngọc tròn trịa nhẵn bóng lớn cỡ hòn sỏi trong tay, từng bước chầm chậm quay trở về điện Thần Long. Hoa quế ở Kim Lăng đang độ nở rộ, hương thơm ngọt dịu trong trẻo lan tỏa khắp trong ngoài tường cao. Chỉ là tiết trời mỗi lúc một lạnh hơn, hắn đi về dưới trăng, ánh sang bạc trải đầy mặt đất, tựa như đang thật sự bước đi trên cung trăng, nơi trời mây hòa vào làm một.
Lục Thư Thanh ở Đông cung, Lục Thư Ninh ngủ lại điện Minh Loan, trong điện Thần Long ngoài các nội giám và cung nữ thì không còn vật sống nào khác. Lục Lệnh Tùng cứ thế vô thức đi đến bên ngoài bậc cửa thiên điện, lúc này hắn mới chợt nhớ ra Tạ Cánh đã dọn về Vương phủ được gần một tháng, cho dù hắn có đứng đây cả đêm cũng không thể chờ nghe được đôi ba câu lơ đễnh của y như trước nữa.
Trong điện không thắp đèn. Hắn cứ thế đứng giữa điện chừng một nén nhang, sống lưng cứng đờ cuối cùng cũng thả lỏng, rồi hắn ngồi bệt xuống sàn. xoay lưng lại với cánh cửa đồng rộng mở.
Đêm càng khuya, sương càng dày, Lục Lệnh Tùng cảm thấy làn gió lướt qua chân tóc mang theo hơi ẩm như thể trời vừa mưa xong. Hắn chỉ mặc một lớp áo mỏng, không kìm được mà khẽ rùng mình, bên má chợt có giọt nước rơi xuống, cảm giác như chạm vào ngọc, khi mới vừa chạm thì lạnh lẽo, nhưng để lâu lại trở nên bỏng rát.
Chẳng biết đã qua bao lâu, đến khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên sau lưng, Lục Lệnh Tùng mới chắc chắn rằng hai mắt hắn đến giờ vẫn còn hoen đỏ.
Một chiếc áo choàng mỏng vừa phải phủ lên vai Lục Lệnh Tùng, người đến vòng tay ra trước cổ hắn, cẩn thận buộc dải áo lại. Trong lúc cử động, cánh tay phải quấn đầy những lớp băng gạc của y lộ ra khỏi tay áo, chúng vẫn chưa được tháo xuống.
Tạ Cánh cầm đèn lồng bước vào trong, đặt đèn xuống cách chân mấy bước, ánh sáng kéo cái bóng một đứng một ngồi của hai người nghiêng dài ra, trải tới tận sâu trong điện.
"Tìm ở chính điện không thấy bệ hạ đâu, cung nhân nói người đã về được một lúc rồi, nhưng ở tẩm điện cũng không có ai."
Y vòng qua phía trước Lục Lệnh Tùng, quỳ ngồi xuống, dường như cố tình lảng tránh ánh mắt của hắn, chỉ lặng lẽ đưa hai tay ra, nhẹ nhàng phủ lên nắm đấm mà hắn vẫn siết chặt từ nãy, khẽ xoa vài lượt, truyền hơi ấm cho đôi bàn tay lạnh buốt ấy.
Lục Lệnh Tùng không hề phản ứng, hắn không đưa tay ra nắm lại tay y, càng không lên tiếng hỏi y đến đây làm gì.
Tạ Cánh chỉ thấp giọng nói, nhẹ nhàng như đang kể chuyện thường ngày: "Nghe nói bệ hạ lại sắp viễn chinh. Nhưng thần đã hẹn với Tuấn Nhi sẽ hộ tống linh cữu cha mẹ cùng anh chị về quận Trần, sáng sớm ngày mai lên đường, chỉ sợ không kịp rời thành để tiễn bệ hạ."
"Đêm thu ẩm lạnh, thần sẽ không nán lại lâu, chỉ lắm lời nói thêm một câu, bệ hạ nghe xong thì hãy mau chóng về nghỉ ngơi."
"Chuyến này đến tận biên ải mênh mang, cách xa quê nhà vạn dặm," Tạ Cánh buông tay Lục Lệnh Tùng, quỳ gối lùi về sau hai bước, cúi người, dùng tư thế không thể cung kính hơn, không thể thần phục hơn, dập đầu hành lễ thật sâu trước hắn, "Thần mong bệ hạ võ vận hưng long, giương cờ tất thắng."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.