《 28.4 》
Bên ngoài lều chủ soái Hổ Sư loạn hết cả lên, vài binh sĩ lớn tuổi quen với tập tính của chiến mã vây quanh Y Vân, nhôn nhao xào xáo trao đổi, nhằm đưa ra phương hướng cấp cứu. Tạ Cánh liên tục v**t v* lông bờm của Y Vân, tựa trán lên đầu nó, nhưng dù y có lay động cỡ nào, Y Vân cũng không mở cặp mắt ươn ướt, ôn hòa của nó ra để giao tiếp, thân mật cùng y nữa.
Thời gian dần trôi, ai nấy đều biết đã không còn cách xoay chuyển nữa, tiếng ồn dừng bặt, mọi người đều nhìn về một hướng, bầu không khí tràn ngập nỗi đau buồn khó tả.
Mãi lâu sau, Tạ Cánh khàn giọng hỏi: "Các ngươi sẽ giải quyết nó như thế nào?"
Ban đầu không ai dám đáp lời, hồi lâu mới có một vị tướng quân lên tiếng: "Theo lệ, quân mã chết trận đều sẽ được chôn ngay tại chỗ."
Nghe xong, Tạ Cánh thẫn thờ hỏi dồn: "... Ngay tại chỗ, là chôn ở đâu? Ngươi nói là phải chôn nó ở nơi này? Bên ngoài quan ải Ung Châu, nơi núi tuyết trùng điệp này, hay là bên dưới tường thành?"
Hiển nhiên vị tướng quân nọ đã sớm hiểu được suy nghĩ của y, không đành lòng đáp: "Tuy rằng vào đông trời lạnh, nhưng xác chết cũng không thể giữ được cho đến khi tới bờ Trường Giang, đưa về Kim Lăng... gần như là không có khả năng, kính mong người... Nén đau thương."
Tạ Cánh vẫn ngồi yên tại chỗ, cơ thể của Y Vân dường như đã hòa làm một với đất trời mịt mù tuyết trắng, đây là một nàng ngựa mạnh mẽ, xinh đẹp mà lại thanh thoát lạ kỳ. Nhưng dù có xuất chúng đến đâu thì nó cũng chỉ là một con ngựa bằng xương bằng thịt, không biết thông linh, chẳng thể đoán thiên cơ, càng không thể biết trước được rằng Lục Lệnh Tùng sẽ gặp đại nạn ở nơi này.
Chỉ là nó quá hiểu lòng người, quá quen thuộc với những người thân của mình mà thôi. Nhìn thấy được nỗi đau buồn của Lục Lệnh Tùng, nó đoán rằng Lục Lệnh Chân đã lâu chưa đến thăm mình thật sự sẽ không bao giờ quay về nữa; nhìn thấy tướng sĩ Hổ Sư đến chuồng chọn ngựa chiến, nó biết rằng lại sắp có chiến sự xảy ra; nhìn thấy anh em Lục Thư Thanh cả ngày ủ rũ, nó hiểu rằng người sắp ra trận chính là Lục Lệnh Tùng, hiểu rằng họ đang lo cho cha mình; nó sốt ruột chờ Tạ Cánh lên đường đến Ung châu, bởi vì chỉ có Tạ Cánh mới đủ tư cách mang theo chiếc áo choàng thấm đẫm mùi hương của Lục Lệnh Tùng, cho nó cơ hội lần theo dấu vết, không mảy may chùn bước đi tìm chủ nhân đã làm bạn cùng nó suốt hai mươi năm...
Không rõ đã qua bao lâu, Tạ Cánh lau vết máu đỏ còn vương trên khoé môi, đứng dậy, từ chối sự giúp đỡ của anh em họ Từ đang định bước tới, rồi loạng choạng bước về phía lều chủ.
Quân y đã đút canh sâm cho Lục Lệnh Tùng, kiểm tra sơ lược, không phát hiện vết thương nặng ngoài da, hơi thở của hắn cũng dần ổn định lại, bấy giờ trong lều mới có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Cánh vẫn luôn túc trực cạnh bên, lúc này y quay sang, dặn dò Từ Giáp: "Các cậu mau chóng chuẩn bị xe ngựa và hành lý đi. Chờ thêm một hai ngày nữa, đợi khi tình hình của hắn ổn định, chúng ta sẽ lập tức lên đường về kinh."
Các thuộc hạ và quân y không dám tự tiện chạm vào thiên tử, được Tạ Cánh cho phép, họ mới dỡ áo giáp và quần áo của Lục Lệnh Tùng ra. Song khi cởi đến lớp áo lót trong cùng, tay của quân y bỗng khựng lại, anh ta trợn mắt, rồi cứ thế bất động, chẳng biết đã nhìn thấy gì.
Lòng Tạ Cánh bỗng chốc thắt lại, nhưng sợ vướng víu công việc của họ, y không dám đứng gần, vậy nên nhất thời không rõ tình huống bên đó.
Quân y nhìn mấy vị tướng quân một hồi, đôi bên mắt to đấu mắt nhỏ, ai nấy đều ngạc nhiên, rồi lại quay đầu, nhìn Tạ Cánh, rặt vẻ muốn nói mà không dám nói.
"Sao thế?" Tạ Cánh nóng ruột thốt lên: "Nói đi!"
Tinh thần của Tạ Cánh hãy còn đang mơ hồ, liếc qua bên kia, thấy trên áo là hai màu đỏ trắng hỗn độn, y chợt cảm thấy hoa mắt chóng mặt, sợ hãi cho rằng Lục Lệnh Tùng đã bị thương nặng. Nhưng đến khi chiếc áo lót đến tay, nhìn kỹ rồi, y mới giật mình phát hiện, trên áo tuy có vết máu, nhưng lại không chỉ là máu.
Y như bị sét đánh, lẩm bẩm: "Cái này là..."
Quân y thật thà cất giọng: "Bẩm hoàng hậu, đây là bút tích của bệ hạ."
Hai tiếng kia vừa thốt ra, trong lều tức thì bùng nổ, tiếng bàn tán vang lên tứ phía. Dù địa vị chủ mẫu của Tạ Cánh trong Hổ Sư xưa nay gần như chưa từng bị lay chuyển, nhưng "Vương phi" và "Hoàng hậu" là hai danh phận hoàn toàn khác biệt, có liên quan đến triều đình và quốc sự cách đây ngàn dặm, đặc biệt là vào thời điểm sống chết của Lục Lệnh Tùng còn chưa thể đoán định.
Tay Tạ Cánh mềm nhũn, chậm rãi giũ lớp vải ra, trải phẳng lên bàn. Mọi người lập tức vây lại xem, nhận ra kia rõ ràng là một thánh chỉ, lấy ngón tay làm bút, lấy máu làm mực, lấy vải làm giấy, biến nó thành một dụ lệnh sắc phong Hoàng hậu:
"Ứng thiên thuận thời, tỏ mệnh thiên thanh ban chiếu.
Con trai Tạ Văn Giới Công ở Trần Lưu – Tạ Cánh tự thuở bé đã luôn ở bên trẫm như hình với bóng, sớm tối chẳng rời; xét theo luân lý là vợ chồng, về tình nghĩa là tri kỷ tâm giao; ngày còn ở tiềm để, khanh hầu hạ bên trẫm, an ủi lòng trẫm khi còn chưa hiển đạt. Chẳng ngờ gặp cảnh tang loạn, loan phượng ly tán, ba năm phiêu bạt bụi trần bám thân, hèn mọn cúi mình dưới cửa kẻ nịnh. Giờ đây Trường Thu trống trải, Đông cung ngóng chờ, lòng trẫm vẫn hằng thương nhớ, chẳng phút giây nào dám quên.
Vì lẽ ấy, nay trẫm cao chiếu thiên hạ, ban cho khanh tỷ thụ Hoàng hậu, đáp lại lời hứa của trẫm ngày ấy, cũng phần nào vơi đi nỗi thẹn lòng vì năm đó đã ruồng bỏ, khâm thử."
Trong lều yên tĩnh hồi lâu, chẳng biết là vị nào đã lấy lại tinh thần trước, bắt giọng, chúng tướng sĩ, y quan vội vàng quỳ xuống khấu đầu, đồng thanh hô lên "Thiên tuế."
Dường như Tạ Cánh hoàn toàn không nghe thấy gì, chỉ ngẩn người đọc đi đọc lại chiếu chỉ được viết bằng máu ấy, hồi lâu chẳng thốt nổi nên lời. Rõ ràng Lục Lệnh Tùng đã viết những dòng này trong hoàn cảnh vô cùng vội vã, nét chữ nguệch ngoạc lộn xộn, có mấy chữ khó lòng nhận ra, chỉ có thể dựa vào ngữ nghĩa và hình dạng mà đoán ý.
Y nhỏ giọng tự hỏi: "Lục Tử Phụng... rốt cuộc là anh có ý gì đây, hả?"
Mọi người chỉ thấy Tạ Cánh bất chợt chạy tới bên giường, định vươn tay chạm vào Lục Lệnh Tùng, lại sợ chạm trúng chỗ bị thương, cuối cùng đành tuyệt vọng ôm lấy khuôn mặt hắn.
"Anh lại định làm gì nữa đây? Viết những lời này..." Giọng Tạ Cánh nghẹn lại, song vẫn run rẩy nói tiếp, "Viết những lời thâm tình da diết này, sống cùng giường chôn cùng huyệt để làm gì chứ? Anh đã tính sẵn trong lòng rằng sẽ gặp em dưới suối vàng, cả kiếp sau, kiếp nữa cũng trói em ở bên cạnh anh đúng chứ? Anh đang để lại di chiếu cho em đấy sao!?"
Đám người xung quanh thấy tình hình mất kiểm soát, bèn vội vàng tiến lên khuyên nhủ Tạ Cánh, muốn đưa y rời khỏi giường. Lý Kỳ cũng trầm giọng nói: "Hoàng hậu hãy giữ gìn sức khỏe, ở đây còn cần người chủ trì đại cục, tuyệt đối đừng để đau buồn khiến tinh thần rối loạn!"
Từ đầu đến cuối, Lục Lệnh Tùng vẫn chỉ nhắm nghiền mắt lại, tựa như đang ngủ say, hoàn toàn không cho Tạ Cánh lấy một lời giải thích.
Mấy ngày sau, Kim Lăng.
Giữa đêm đông rét mướt, cỏ cây xác xơ tiêu điều, Thương Long môn phía Đông cung Thái Sơ mở ra rồi đóng lại, một cỗ xe ngựa chậm rãi lăn bánh vào trong bóng tối, lặng lẽ dừng lại trước điện Thần Long. Không bao lâu sau, Ngân Trù và Tần viện phán dẫn theo một nhóm thái y đã tập trung đầy đủ ở hậu điện.
Chuyện chiếc áo thấm máu mang theo thánh chỉ của Lục Lệnh Tùng đã truyền khắp kinh thành, người ngoài không rõ nội tình, chỉ cho rằng thánh ý khó dò, nhưng dẫu sao áo chẳng áo nào bằng áo mới, người chẳng ai quý bằng người xưa, bệ hạ chinh chiến nơi xa, nhớ nhung vợ cả âu cũng chẳng phải điều gì lạ kì.
Ngân Trù vẫn luôn ở trong cung chăm sóc Lục Thư Thanh và Lục Thư Ninh, đã sớm nhận thư của Tạ Cánh, biết được tình hình nên cũng không vội đi gặp Lục Lệnh Tùng. Cô chỉ nhẹ nhàng kéo cổ tay Tạ Cánh lại, bắt mạch cho y: "Tôi nghe nói Hoàng hậu đã đưa bệ hạ từ trong trận tuyết lớn trở về, trời lạnh như vậy, có cảm sốt gì hay không?"
Tạ Cánh lắc đầu: "May mắn là không, có lẽ nhờ mặc đủ ấm. Nhưng ta... buồn vì Y Vân đã chết, nên có nôn một ngụm máu."
Sắc mặt Ngân Trù thoáng lộ vẻ xót xa, cô thở dài một tiếng: "Mạch tượng không có gì bất thường, hẳn là do quá đau buồn nên nộ khí công tâm, cũng không mấy nghiêm trọng. Chỉ là Hoàng hậu nhất định phải chăm sóc bản thân cẩn thận, cho dù trong lòng lo cho bệ hạ và bọn trẻ, thì cũng cần phải dưỡng sức thật tốt."
Tạ Cánh đồng ý, lại hỏi Ngân Trù vài câu về tình hình của các con rồi mới để cô quay về nghỉ ngơi. Không lâu sau đó, cung nhân tới mời y vào hậu điện. Tần Viện phán bước ra hành lễ, thưa: "Thần đã xem qua, bệ hạ còn trẻ, xưa nay vốn khỏe mạnh, vết thương ngoài da chừng mười ngày nửa tháng sẽ lành. Chỉ là mấy ngày bôn ba giữa trời tuyết, thể lực tiêu hao quá mức, hàn khí xâm nhập vào cơ thể, ứ động trong ngũ tạng, vì thế mới hôn mê mãi chưa tỉnh."
Trong điện nồng nặc mùi thuốc, Tạ Cánh đứng cách vài bước, nhìn về phía Lục Lệnh Tùng đang nằm trên giường, hỏi: "Bao giờ mới tỉnh lại được?"
Tần Viện phán do dự chốc lát, rốt cuộc vẫn nói thẳng: "Thần đã kê thuốc điều trị hằng ngày cho bệ hạ, vết thương thể xác thì không khó lành. Chỉ là... nếu bệ hạ có tâm bệnh, không đủ ý chí sống, thì dù cho có linh đan diệu dược cũng chẳng ích gì."
Tạ Cánh nghe xong cũng không tỏ rõ thái độ, chỉ nói: "Làm phiền Tần Thái y chăm sóc bệ hạ thêm một lúc, ta còn chút việc cần dặn dò, sẽ quay lại ngay."
Y thay chiếc áo khoác phủ đầy bụi tuyết, vừa đi về phía chính điện, vừa dặn tùy tùng theo hầu: "Đừng quấy rầy Thái hậu và công chúa, hãy đến Đông cung gọi Thanh Nhi dậy, dẫn nó đến tiền điện gặp ta."
Lục Thư Thanh vừa lên giường nằm một lúc, còn chưa say giấc đã bị cung nhân đánh thức, đối phương thì thầm vào tai cậu: "Bệ hạ và Hoàng hậu vừa về cung, điện Thần Long truyền chỉ, mời điện hạ nhanh chóng sang đó một chuyến."
"Hoàng hậu gì cơ?" Lục Thư Thanh nhanh chóng tỉnh táo, chau mày hỏi.
Cung nhân ấp úng: "... Tạ hoàng hậu."
Lục Thư Thanh sững người. Cách đây vài ngày Tạ Tuấn bỗng dưng về kinh, cậu hỏi thăm tình hình của mẹ, anh họ chỉ nói "Còn vài việc lặt vặt, sẽ ở lại quận Trần thêm ít lâu". Nhưng hôm nay, người mẹ vốn nên còn ở quê cũ bỗng trở về cung cùng người cha đang ở Ung Châu xa xôi, nhất định là có liên quan không ít đến chuyện này.
Cậu không kịp chải chuốt rửa mặt, vội vàng khoác áo chạy ra khỏi Đông cung. Điện Thần Long không thắp nhiều đèn, vô cùng yên tĩnh, chẳng nhìn ra được dấu hiệu nào cho thấy thiên tử đã trở về, nghĩ có lẽ tình thế nguy cấp, vậy nên mới hành động trong âm thầm, giữ chuyện kĩn kẽ không công bố rộng rãi.
Bên ngoài chính điện, hai hàng nội giám đứng chắp tay, lặng lẽ đẩy mở cánh cửa đồng nặng nề.
Lục Thư Thanh lập tức nhìn thấy bóng lưng gầy gò thẳng tắp của Tạ Cánh ở giữa điện, nhưng vì e ngại tai vách mạch dừng, cậu chỉ có thể cúi người hành lễ trước: "Mẫu hậu."
Tạ Cánh ngoảnh đầu nhìn lại, đôi mắt ẩn trong bóng tối không nhìn rõ biểu cảm. Y cất cao giọng nói: "Tất cả lui xuống đi. Đêm nay, nếu chưa được bổn cung cho phép, bất kỳ ai tự tiện đến gần điện Thần Long đều giết không tha."
Bên ngoài đồng loạt vang lên tiếng đáp cung kính, cửa điện khép lại, các nội giám lặng lẽ lui đi.
Lục Thư Thanh lập tức chạy nhào đến trước mặt mẹ cậu: "Mẹ, cha mẹ về từ khi nào? Cha đâu ạ? Người bị thương rồi sao? Con muốn đến gặp cha một chút!"
Tạ Cánh chỉ bình tĩnh nhìn cậu: "Nghe này, Thanh Nhi, con không cần phải gặp cha. Nếu muốn gặp, đến lúc cần gặp con sẽ được gặp thôi."
Lục Thư Thanh khẽ giật mình, nhìn y bằng ánh mắt khó hiểu, còn chưa kịp suy nghĩ xem những lời này ẩn chứa điều gì, cổ tay cậu đã bị Tạ Cánh tóm lấy, mẹ gần như kéo cậu đi về phía ngự tọa.
Ngọc tỷ trơn bóng không tỳ vết, tỏa ra vầng sáng lấp lánh đang lẳng lặng nằm trên mặt bàn trước long ỷ.
Tạ Cánh đứng phía sau, bóp chặt lấy bả vai Lục Thư Thanh, chỉ Hòa Thị Bích cho cậu, run rẩy cất giọng: "Con có nhìn thấy không? Thanh Nhi, đây là ngọc tỷ truyền quốc, thứ mà không một ai có thể làm giả được, nó là Hòa Thị Bích khiến Biện Hòa khuất nhục, chịu hình phạt chặt chân; là Hòa Thị Bích không một vết xước được Lạn Tương Như đưa về nước Triệu; là Hòa Thị Bích được Tần Thủy Hoàng khắc thành ngọc tỷ thụ mệnh; là Hòa Thị Bích từng khiến quần hùng thời mạt Hán tranh giành, chính là Hòa Thị Bích đấy!"
Y nắm lấy tay Lục Thư Thanh, vững vàng, dứt khoát buộc cậu chạm vào góc cạnh lạnh lẽo của ngọc tỷ: "Con của mẹ, hãy giữ chặt lấy nó."
Bàn tay Lục Thư Thanh run lên dưới lòng bàn tay ấm áp của mẹ, vô thức kháng cự sự tiếp xúc giữa da thịt và ngọc thạch: "Mẹ, con... tại sao phải..."
Miếng ngọc Lam Điền giả kia tuy đã bị phá hủy công khai trước mọi người, nhưng "ngọc tỷ truyền quốc" là thứ đã mang đến tai họa cho gia đình cậu, cho gia đình bên ngoại và cuộc đời cậu, Lục Thư Thanh hiểu rõ mồn một. Cậu thừa biết phải mang thân phận nào mới được phép sở hữu phiến đá quyền lực này, giờ phút này đây, chỉ một khả năng trong muôn vàn khả năng, chỉ khi có một tình huống vô cùng đặc biệt nào đó xảy ra, cậu mới phải trở thành chủ nhân của Hòa Thị Bích.
Lục Thư Thanh nghĩ không thông, cậu rất muốn hỏi rằng "Rốt cuộc thì cha con bị làm sao vậy", nhưng trông thấy đôi mắt sắc bén hằn đầy tơ máu của mẹ, cậu lại chẳng thể thốt nên lời.
"Con đừng sợ, tất thảy vẫn chưa đến diễn biến xấu nhất, chỉ là mẹ đã nhận lấy vô vàn bài học bất lực, không thể không dạy con lo trước tính sau. Nếu như, nếu như cha con thật sự..."
Đôi ngươi của Tạ Cánh mất đi tiêu cự, y đã cố gắng hết sức, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào nói hết được giả thiết đó. Chỉ khi ánh nhìn quay trở lại trên người Lục Thư Thanh, sự mông lung trong đáy mắt y mới tạm thời tan biến, nhường chỗ cho bản năng che chở, bảo vệ con non của chim mẹ.
Y dịu dàng nhưng dứt khoát đẩy lưng Lục Thư Thanh, buộc cậu phải bước từng bậc, từng bậc một lên thềm ngọc dẫn tới long ỷ, khẽ thì thầm:
"Con chỉ cần đi lên từng bước, vô tư ngồi vững trên vị trí này, chẳng cần quan tâm điều gì cả. Nhà ngoại của con, cô và thúc phụ con, cả Lục Ngải và Y Vân... quá khứ đẫm máu ấy đã quá nhiều rồi. Mẹ tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay để chuôi đao rơi vào tay kẻ khác nữa. Dù long ỷ có đổi chủ, người ngồi lên đó cũng chỉ có thể là con. Cho dù không phải con — thì cũng sẽ là em gái con. Những ai ngán đường con, mẹ sẽ thay con quét sạch từng kẻ một, nhất định sẽ không để tay con phải vấy bẩn."
"Thanh Nhi, mẹ vẫn chỉ muốn nói với con rằng, mẹ không cần con phải lập nên công trạng hiển hách gì, cũng không quan tâm con là người tài đức sáng suốt hay kẻ hồ đồ mê muội, những thứ đó không phải điều một người mẹ nên cân nhắc. Mẹ chỉ cần con được sống, chỉ khi trở thành Hoàng đế, con mới có thể sống."
Lục Thư Thanh lẻ loi ngồi trên long ỷ. Chất vàng lạnh lẽo và cứng rắn không chút nể nang để hơi lạnh thấm qua quần áo, lan khắp toàn thân cậu. Từ nhỏ đến lớn, cậu đã ra vào tẩm điện này không biết bao lần, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cậu ngồi lên vị trí cao như thế.
Thì ra tổ tiên của cậu, bậc cha chú của cậu, bao đời đế vương cửu ngũ chí tôn đã ngồi tại nơi đây, bễ nghễ dõi mắt nhìn xuống muôn dân.
"Nếu như ngồi ở đây," Lục Thư Thanh lên tiếng, "Con có thể bảo vệ mẹ, bảo vệ Ninh Ninh và tổ mẫu, để mọi người được tiếp tục sống... vậy cũng chẳng có gì không tốt."
Tạ Cánh nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cậu, cuối cùng lòng vẫn không kìm được nỗi xót xa. Y quỳ một gối xuống, kéo hai tay Lục Thư Thanh lại áp vào bên má mình, cọ nhẹ một lúc, rồi khẽ đặt vài nụ hôn lên mu bàn tay cậu.
Mười bốn năm trước, khi Lục Thư Thanh vẫn còn là một hạt mầm nhỏ đang lớn dần trong bụng y, dưới ánh hoàng hôn bên mỏm Yến Tử, Lục Lệnh Tùng đã từng nói với y rằng: "Ta mong em có được niềm vui khi sinh con ra, cũng giống như niềm vui mà con có được khi là con của em."
Được làm mẹ của những đứa trẻ ấy, được làm mẹ những đứa trẻ của y và Lục Lệnh Tùng là điều may mắn nhất, cũng là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời Tạ Cánh.
Tạ Cánh hơi ngước mắt lên nhìn Lục Thư Thanh: "Con ngoan, con hãy nói cho mẹ biết, ngần ấy năm cha mẹ ở bên cạnh con, con sống có vui vẻ không?"
Chóp mũi Lục Thư Thanh cay xè, trước mắt phủ một màn sương mờ, cậu không trả lời câu hỏi kia, chỉ cúi người ôm chầm lấy mẹ, vùi mặt vào vai y.
"Thanh Nhi à, cha mẹ chỉ có một tâm nguyện nhỏ nhoi này mà thôi, nhưng thật sự là quá khó khăn."
Tạ Cánh nhẹ nhàng vỗ lưng Lục Thư Thanh, khẽ giọng nói: "Một ngày nào đó, cha mẹ rồi sẽ đi trước con. Đến khi ấy, người ở bên con sẽ là em gái con, là người con yêu, là con cái của con. Nhưng con phải hiểu rằng, giữa cõi hồng trần này, số mệnh của con người chỉ mỏng như giấy bạc, sống chết lại nhẹ như lông hồng, chỉ có một chữ 'tình' là nặng hơn vạn quân."
"Một người có tình, một người chí tình, khi rời khỏi thế gian này, phần lớn đều chẳng còn gì hối tiếc."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.