《 28.4 》 Bên ngoài lều chủ soái Hổ Sư loạn hết cả lên, vài binh sĩ lớn tuổi quen với tập tính của chiến mã vây quanh Y Vân, nhôn nhao xào xáo trao đổi, nhằm đưa ra phương hướng cấp cứu. Tạ Cánh liên tục v**t v* lông bờm của Y Vân, tựa trán lên đầu nó, nhưng dù y có lay động cỡ nào, Y Vân cũng không mở cặp mắt ươn ướt, ôn hòa của nó ra để giao tiếp, thân mật cùng y nữa. Thời gian dần trôi, ai nấy đều biết đã không còn cách xoay chuyển nữa, tiếng ồn dừng bặt, mọi người đều nhìn về một hướng, bầu không khí tràn ngập nỗi đau buồn khó tả. Mãi lâu sau, Tạ Cánh khàn giọng hỏi: "Các ngươi sẽ giải quyết nó như thế nào?" Ban đầu không ai dám đáp lời, hồi lâu mới có một vị tướng quân lên tiếng: "Theo lệ, quân mã chết trận đều sẽ được chôn ngay tại chỗ." Nghe xong, Tạ Cánh thẫn thờ hỏi dồn: "... Ngay tại chỗ, là chôn ở đâu? Ngươi nói là phải chôn nó ở nơi này? Bên ngoài quan ải Ung Châu, nơi núi tuyết trùng điệp này, hay là bên dưới tường thành?" Hiển nhiên vị tướng quân nọ đã sớm hiểu được suy nghĩ của y, không đành lòng đáp: "Tuy rằng vào đông trời lạnh, nhưng xác chết cũng không thể giữ được cho đến khi tới bờ Trường Giang, đưa về Kim Lăng... gần như là không có khả năng, kính mong người... Nén đau thương." Tạ Cánh vẫn ngồi yên tại chỗ, cơ thể của Y Vân dường như đã hòa làm một với đất trời mịt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-chau-ca-dau-mot-lan-ly-biet-xa-cach-ba-nam/2848772/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.