"Đến cả trong mơ cũng chưa từng bước qua cầu Tạ" Năm mười lăm tuổi, Diêu Huy đã rời quận Ngô Hưng, khi bác trai trong nhà được thăng chức làm Kinh triệu doãn, đã đưa mấy chị em của cô đến Kim Lăng để nuôi dạy. Trước đó, cô vẫn sống ở phủ đệ rộng lớn nơi quê nhà, những ngày mưa lất phất thường một mình lên lầu thêu, đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy mặt hồ Thái Hồ mịt mùng khói sóng. Quan mới nhậm chức cần phải đứng vững gót chân nơi kinh thành, mà việc kết thông gia chính là con đường then chốt nhất. Bác trai không có con trai nối dõi, thế nên những phò mã được chọn cho các chị em cô chẳng có ai không phải là con cháu thế tộc vùng kinh kỳ, toàn những anh chàng trẻ tuổi tài cao. Dẫu rằng so với các nhà họ Tiêu, họ Thôi, họ Vương, thì xuất thân của Ngô Hưng Diêu thị có phần kém thế, nhưng phía sau vẫn có trăm nhà sĩ tộc ở vùng Tam Ngô, Giang Nam đất lành nghìn dặm, ngày tháng cùng nhau nương dựa hãy còn dài. Diêu Huy là người có tính tình hòa nhã phóng khoáng, từ nhỏ đã bắt đầu giúp bác gái quán xuyến việc nhà trong phủ. Ra khỏi khuê phòng, trong nhóm bạn đồng trang lứa, cô luôn là trung tâm của những cuộc trò chuyện, người đến dạm hỏi nối gót không thấy điểm kết, nhưng người lớn trong nhà thương cô là con út nên không muốn dễ dàng hứa gả cho ai. Cho đến dịp Trung thu năm mười tám tuổi, trong một buổi tụ tập trên hồ Mạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-chau-ca-dau-mot-lan-ly-biet-xa-cach-ba-nam/2848778/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.