🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Nép tuyết ôm hương,
tựa như thuở đầu"

(*) Trong chương này đại từ nhân xưng của công và thụ sẽ được đổi sang "cậu" vì tuổi còn nhỏ.

***

Tạ Cánh nắm chặt tay anh cả, chen ra khỏi biển người tấp nập vào ra dưới cổng vòm "Thiên Hạ Văn Khu". Cuối năm, hai bờ Tần Hoài rực rỡ đèn hoa, gần như toàn bộ danh gia vọng tộc trong thành Kim Lăng đều sẽ ghé qua nơi này, còn dân thường thì không hẳn đến để thưởng cảnh, mà ngắm nhìn nhân thế muôn hình vạn trạng mới là điều thú vị hơn hết thảy.

Tuy đợt tuyết cuối năm Kiến Ninh thứ mười một này rơi dày hiếm thấy, nhưng miếu Phu Tử nằm cách nhà không xa, hai anh em vẫn quyết định đi bộ ra ngoài, cũng không mang theo gia nhân. Thứ nhất là vì sợ phô trương, kéo cả đoàn người theo chen không nổi, thứ hai là ngại bị thiên hạ nhìn như đám khỉ làm xiếc giữa phố phường.

Tạ Duyễn hỏi: "Khi nãy dâng hương trong điện Đại Thành, em đã khấn điều gì thế?"

Tạ Cánh chán chường đáp: "Anh đưa em tới đây với mục đích cầu cho việc học, chẳng lẽ còn muốn em cầu duyên nữa à?"

Tạ Duyễn xoa đầu cậu: "Học nhiều không thiệt thân, nếu mai sau học thành mà đường làm quan không thuận lợi, chí ít vẫn có một lối khác để an thân lập nghiệp."

Cả hai đang trò chuyện thì bắt gặp một cỗ xe ngựa đang đậu bên đường, mấy cô gái trẻ tuổi tụ tập quanh xe cười nói, không biết là tiểu thư nhà ai, bỗng nhiên trong nhóm có một giọng nói trong trẻo vang lên, gọi: "Tạ công tử!"

Tạ Duyễn ngoái đầu lại, chỉ thấy một thiếu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, vươn tay ra khỏi áo choàng vẫy chào họ, vòng tay bằng vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời, vô cùng chói mắt.

Anh dừng bước, đoạn tiến lên chào hỏi: "Diêu cô nương."

Các chị em thiếu nữ bước lui nửa bước, chừa không gian cho hai người trò chuyện. Cô nàng nọ mỉm cười duyên dáng, cất lời: "Nghe nói Tạ công tử mới được bổ nhiệm làm Hữu bổ khuyết, dạo này giao tế tiếp khách, chắc là bận rộn lắm phải không?"

Tạ Diễn nhận ra nàng đang trêu chọc, bèn đáp: "Cô nương cứ đùa."

Thiếu nữ cũng chẳng buông tha, hạ thấp giọng xuống một chút: "Tháng trước tôi có gửi cho Tạ công tử mấy câu thơ dang dở, cũng chẳng thấy công tử gửi lại câu nào, nghĩ chắc là quý nhân hay quên, bận bịu nên ném hết ra sau đầu rồi chăng?"

"Không phải đâu mà!" Tạ Duyễn rõ ràng hơi bối rối vì chưa chi đã vội vàng phủ nhận, đang định chữa lời thì thiếu nữ đã đảo mắt, hỏi tiếp: "Vậy là sợ đồng liêu lời ong tiếng ve, nói ngài chỉ lo tư tình sao?"

Tạ Duyễn nghiêm túc giải thích: "Là vì ta cứ trăn trở cân nhắc từng câu chữ, nếu không thật trọn vẹn, sợ gửi lại cho cô xem rồi bị chê cười, nên mới trì hoãn lâu như vậy."

Thiếu nữ "ồ" lên một tiếng đầy sâu xa, lại như thể đã nhận được câu trả lời vừa ý, cô không trêu chọc nữa, giọng điệu cũng như đang bàn chuyện công việc: "Nhà tôi đã nhận được thư của quý phủ, mấy hôm nay đón nhiều khách khứa, việc vặt rối ren, vẫn chưa kịp gửi thư hồi đáp. Trưởng bối trong nhà dặn tôi chuyển lời, mùng hai nhất định sẽ đến Tạ phủ chúc Tết bác trai bác gái."

Tạ Duyễn khẽ cúi người đáp lễ, đưa mắt nhìn cô lên xe ngựa rời đi, rồi mới vỗ nhẹ vai Tạ Cánh, tiếp tục đi về nhà.

Tạ Cánh tò mò hỏi: "Đó là ai thế anh?"

Tạ Duyễn chỉ lắc đầu: "Đợi đến mùng hai em sẽ biết thôi."

Vừa về đến ngõ Ô Y, Tạ phu nhân cũng vừa mới tiễn vài vị khách nữ về xong, bà vội vàng rời khỏi sảnh chính, ngửi thấy trên người Tạ Cánh đầy mùi khói nhang, bèn giục: "Con mau đi rửa mặt chải tóc lại cho mẹ, không thể để muộn giờ vào cung được."

Tạ Cánh không tình nguyện lắm, cậu vừa mới bị chen lấn đến váng đầu hoa mắt, bây giờ chỉ muốn rúc vào chỗ không người cho lòng thanh tịnh mà thôi. c** nh* giọng hỏi: "Không đi không được sao mẹ?"

Tạ phu nhân khom người nhìn con trai, trịnh trọng khuyên bảo: "Con tưởng mẹ muốn đưa con theo lắm sao? Lần này nghe nói con về kinh đón năm mới, quý phi mới cố tình dặn dò, nói muốn được gặp con đấy, mẹ không tiện từ chối. Một chút nữa gặp người, gọi thế nào, chào làm sao, mẹ đã dặn con rồi, còn nhớ không?"

Tạ Cánh chỉ đành gật đầu một cái, sau đó lê bước trở về Nam viện thay quần áo mới.

Tạ Duyễn nhìn theo bóng lưng cậu, cảm thấy hơi nghi ngờ, anh hỏi mẹ: "Quý phi nào giờ không móc nối quan hệ với các triều thần, sao bỗng nhiên lại chỉ mặt gọi tên muốn gặp Chi Vô thế ạ?"

Tạ phu nhân khẽ giọng nói: "Nghe cha con bảo, bệ hạ có ý muốn chọn thư đồng là con cái các thế gia cho điện hạ, chỉ là bên phía Tiêu Thái hậu còn chưa lên tiếng nên vẫn chưa quyết định được. Chắc là quý phi sợ điện hạ không cẩn thận giao du sai người, nên mới muốn gọi mấy đứa trẻ vừa tuổi được chọn đến cho gặp."

Tạ Duyễn cau mày: "Chuyện đã như vậy, đợi qua tiết Thượng nguyên, cha mẹ nên mau chóng đưa Chi Vô về lại Trần Lưu thì hơn."

Tạ phu nhân thở dài: "Nhưng nếu bệ hạ đã quyết tâm, cho dù Chi Vô có được nuôi tận chân trời góc bể, thì một tờ thánh chỉ cũng sẽ đưa được nó vào cung thôi. Chỉ còn trông mong Thái hậu không gật đầu, chuyện này đừng dễ thành là được rồi."

Vào mỗi dịp lễ tết, Tạ Cánh lúc nào cũng được may cho quần áo mới mặc mãi không hết. Cậu thay sang một chiếc áo ngoài màu trắng ngà, khoác thêm áo choàng đỏ thẫm, cổ quấn khăn choàng lông cáo tuyết kín mít, nửa khuôn mặt đều vùi trong cổ áo, chỉ có đôi mắt đen lúng liếng là lộ ra ngoài.

Long xa đưa mẹ con họ Tạ đến điện Minh Loan, nội giám đã chờ trước ở ngoài điện, vội vàng bước đến đỡ hai người xuống rồi tụm năm tụm ba đưa vào trong. Trong sân trồng mấy gốc mai màu nâu nhạt, lấp ló giữa nền tuyết trắng, đây là cảnh sắc không thể thấy được ở cố trạch Trần Lưu. Tạ Cánh dừng bước, chăm chú nhìn thêm mấy lần, cho nên đi chậm hơn cung nhân phía trước nửa bước.

Chỉ nửa bước ấy thôi.

Cậu còn chưa kịp đặt chân lên bậc thềm, một thứ gì đó như pháo nổ đã bất ngờ lao đến từ phía sau, cú va chạm mạnh đến mức khiến cậu loạng choạng suýt ngã. Ngay giây tiếp theo, một vật lạnh toát đã bị nhét thẳng vào trong cổ áo lông mà cậu đang giữ ấm, áp sát vào làn da nơi cổ gáy.

Bên tai vang lên một giọng nói khỏe khoắn đầy khí thế, la lên: "Ta chán sắp chết rồi, cái thằng nhóc Lý Kỳ này, sao bây giờ cậu mới tới!" Trong khi đó, quả cầu tuyết dưới lớp khăn choàng của Tạ Cánh gặp nhiệt, sớm đã tan chảy thành nước lạnh chảy tí tách xuống cổ áo, từng giọt như kiến bò, len lỏi tới tận vai lưng.

Cậu chậm rãi quay đầu lại, nhìn chằm chặp vào thủ phạm đang trợn mắt há mồm vì biết mình vừa gây họa, còn chưa kịp mở miệng hỏi "Lý Kỳ là ai", thì cảm giác lạnh buốt đến nỗi tim gan phèo phổi cũng muốn đông cứng theo đã khiến cậu khó chịu vô cùng.

Vì thế còn chưa kịp nói ra câu nào, Tạ Cánh đánh một cái rùng mình, cái lạnh vụt một phát chạy dọc từ xương sống thẳng l*n đ*nh đầu, ép cho hai mắt cậu đỏ hoe, ngân ngấn nước.

Thật ra khi nhìn thấy chiếc áo choàng đỏ kia, Lục Lệnh Tùng đã thoáng cảm thấy kì lạ, từ khi nào mà cái tên Lý Kỳ này biết quý trọng cơ thể mình rồi, ra ngoài còn bày đặt khoác áo?

Thế nhưng cậu ta lại nghĩ, đầu năm đầu tháng mặc đồ đỏ để xua xui đuổi rủi nghe bộ cũng có lý, thế là lại tự thuyết phục mình.

Từ cửa cung đến cửa điện chỉ có vài bước chân, hoàn toàn không đủ để đầu óc ngoài trêu mèo chọc chó ra thì chẳng chứa thêm được chuyện nghiêm túc nào của Lục Lệnh Tùng kịp suy nghĩ thấu đáo. Hành động nhanh hơn suy nghĩ, đến lúc nhận ra cảm giác khi ôm đối phương không đúng lắm thì quả cầu tuyết đã yên vị trong cổ áo người ta được một lúc rồi.

"Lý Kỳ" quay đầu nhìn hắn chằm chặp là một cậu trai xinh xắn nhưng lạ mặt, còn đẹp hơn Lý Kỳ thật không biết bao nhiêu lần. Ấy là "một thoáng kinh hồng" đúng nghĩa, không chỉ biết khiến hai mắt mình đỏ hoe, mà còn khiến Lục Lệnh Tùng - kẻ vừa mới tính toán xong tám mươi mốt đường lui bị ánh nhìn ấy làm cho phải sững người, đứng trân trân trên bậc thềm.

Sau đó, cậu ta chỉ thấy tiểu mỹ nhân mặt không đổi sắc vốc lấy một nắm tuyết trên lan can, đoạn vung tay lên, nhắm thẳng đầu mình mà ấn xuống.

Lục Lệnh Tùng lập tức trở nên luống cuống, cậu mất thăng bằng, kéo theo Tạ Cánh đang bị mình ôm chặt trong lòng cùng trượt xuống khỏi bậc thềm. Tuy người lăn lộn vô cùng chật vật, nhưng cậu vẫn còn sót lại chút ý thức, nhớ dùng tay đỡ sau đầu đối phương để tránh bị va đập.

Đám cung nhân xung quanh lập tức nhốn nháo hô hoán, kinh động đến cả Ngô quý phi phải đích thân ra xem: "Sao đang yên đang lành mà lại ngã thế này?"

Tạ Cánh chẳng hề cảm kích sự che chở của Lục Lệnh Tùng chút nào, dù sao thì nếu không vì cái tên oan gia này, cậu đâu cần phải chịu khổ như thế. Cậu hất tay người nọ ra, còn Lục Lệnh Tùng thì vừa xoa vai vừa chống chế với mẹ mình: "Ném tuyết, bọn con đang chơi ném tuyết thôi ạ!"

Hai người lần lượt đứng dậy, Lục Lệnh Tùng dùng khuỷu tay định huých Tạ Cánh một cái: "... Cậu gì ơi, cậu nói phải không!"

Tạ Cánh nghiêng người tránh đi, khiến cậu ta đẩy hụt, chỉ lạnh lùng hành lễ với Ngô thị: "Dạ, là con quá hiếu thắng, nên lỡ va phải điện hạ."

Ngô thị phủi nhẹ bông tuyết vương lại trên lọn tóc cậu: "Con ngoan, không cần phải câu nệ như vậy, con có thể gọi Tử Phụng là 'anh' cũng được."

Rồi bà nhìn sang con trai lớn của mình, mắt mày thanh tú như chứa đựng sự cảnh cáo, nhắc nhở: "Chơi đùa cũng phải biết chừng mực một chút, cơ thể của Chi Vô không giống con, trời lạnh dễ đổ bệnh, con dẫn thằng bé về thiên điện thay quần áo khô đi."

Cung nhân mang nước ấm và khăn đến muốn lau phía sau lưng, nơi bị nước tuyết thấm lạnh buốt cho Tạ Cánh, nhưng dường như cậu không muốn ai chạm vào mình. Lục Lệnh Tùng bèn xung phong nhận lấy trọng trách này, dù gì cậu ta cũng chẳng cần phải giữ ý như cung nhân, nửa ép nửa đùa, mạnh tay mà cũng khéo léo bắt Tạ Cánh phải lau sạch người rồi thay bộ trung y khô ráo.

Sau đó cậu lại chạy đến nhà bếp lựa một loạt các loại bánh ngọt tinh xảo bắt mắt - toàn những món chỉ để ngắm chứ chẳng mấy ai ăn, rồi bày biện đâu ra đấy lên đĩa, nâng niu bưng vào tẩm điện, định bụng dùng để tạ tội với người ta.

Ngày thường thiên điện vốn là nơi ở riêng của Lục Lệnh Tùng, bây giờ đã tạm thời nhường lại cho tiểu mỹ nhân xui xẻo bị cậu ta "hãm hại". Trong phòng vừa thơm vừa ấm như thể đang độ cuối xuân, vừa nhìn lên giường đã thấy ba nắm tuyết trắng nõn một lớn hai nhỏ đang tụm lại bên nhau.

Tiểu mỹ nhân đã mặc lại áo ngoài, ôm áo choàng ngồi xếp bằng bên lò sưởi, hơ tay sưởi ấm. Con mèo lông xù mà Ngô thị nuôi vốn chẳng biết sợ người lạ, bấy giờ đang thư thái cuộn mình trong lòng cậu, chiếc đuôi lười biếng thõa mãn ve vẩy; còn Lục Lệnh Chân thì bày bừa đủ thứ đồ chơi trên giường, trên cổ đeo chiếc khóa trường mệnh sáng loáng, nước ngọc đẹp không tì vết, càng khiến cho gương mặt phấn điêu ngọc trác của em nom như bước ra từ trong tranh.

Lục Lệnh Tùng nhìn hai người một mèo, gần như có thể tưởng tượng ra được cảm giác mềm mại, xôm xốp, ấm áp đến mức khiến thị giác như hóa thành xúc giác, cái lạnh bên ngoài phòng đột nhiên càng thêm gay gắt, bản năng thôi thúc cậu ta chen vào giữa cả ba hòng sưởi ấm.

Song, có vẻ như tiểu mỹ nhân vẫn còn giận, cậu ta cũng không dám suồng sã, đành đi tới mép giường, đưa đĩa bánh ngọt tới trước mặt người ta, làm bộ làm tịch bắt chuyện: "Không tồi, ta thấy cậu cũng nghĩa khí lắm, mời cậu ăn cái này."

Bánh sữa cuộn mè đen vừa mới ra lò, vỏ xốp nhân đặc, thơm đến mức khiến người ta phải nuốt nước bọt, thế mà Tạ Cánh chẳng buồn liếc lấy một cái, cậu chỉ cụp mắt xuống, đều tay v**t v* bộ lông xù mềm mại của con mèo trắng.

Lục Lệnh Tùng là người càng bị đẩy lùi càng hăng tiến, từ nhỏ đã luôn đấu trí cùng Lục Lệnh Chân, kinh nghiệm đầy mình, biết rõ lúc này chỉ có mặt dày lấn tới mới mong một chiêu thành công "bắt sống kẻ địch". Thế nên cậu ta chẳng hề khách khí mà đưa tay nhón một miếng điểm tâm trong đĩa, thẳng thừng đưa đến bên môi tiểu mỹ nhân, ép cậu phải hé miệng, miễn cưỡng cắn nửa miếng bánh.

Cho người ăn xong, Lục Lệnh Tùng cũng không rút tay về, cứ thế nhìn chằm chằm gò má Tạ Cánh phồng lên vì nhai bánh, rồi nuốt xuống, chừng như cảm thấy đúng là ngon thật, cậu hơi trừng mắt lên một cái, rồi bỗng cúi người nhanh nhảu ngậm lấy nửa miếng bánh còn lại, đưa vào miệng mình. Đến lúc này, rốt cuộc Tạ Cánh mới chịu ngẩng đầu lên, đuôi mắt vẫn còn vương sắc đỏ chưa tan, nhưng vẻ uất ức khi nãy thì đã biến đâu mất tăm.

Lục Lệnh Tùng vươn tay quệt nhẹ lên khóe môi cậu, lau đi vụn mè còn sót lại, tiện thể đưa ngón tay khẽ chọc lên má cậu một cái, cố tình nặn ra một nụ cười ngốc nghếch.

Nụ cười ngốc nghếch cũng chẳng tồn tại được bao lâu, bởi ngay sau đó, Tạ Cánh thật sự đã mỉm cười.

Lục Lệnh Tùng tặc lưỡi, thầm nhủ tiểu mỹ nhân quả là dễ dỗ, so với cái tính cứng đầu mà Lục Lệnh Chân đã mang theo từ trong bụng mẹ, thì đối phương đúng là như tiên giáng trần.

Ngô thị và Tạ phu nhân đang trò chuyện trong chính điện, Lục Lệnh Tùng nghĩ bụng, chỉ cần cậu ta chăm sóc ổn thỏa bên này, nói không chừng đến lúc mẫu phi truy cứu sau này, tiểu mỹ nhân còn có thể nói đỡ giúp mình đôi câu.

Nghĩ vậy, Lục Lệnh Tùng càng cảm thấy việc vun đắp quan hệ tốt đẹp là vô cùng cần thiết, bèn đặt đĩa bánh ngọt sang một bên, hai chân đá phăng giày ra trèo thẳng lên giường, kéo nửa tấm áo choàng của tiểu mỹ nhân đắp lên người mình, thành công chui vào "ổ ấm" mà cậu ta đã ngấp nghé từ lâu, bao nhiêu chí khí anh hùng lập tức bị vứt vào mộ phần chẳng chút thương tiếc.

Đầu tiên là hỏi tên đối phương: "Cậu tên gì vậy?"

Giọng nói của tiểu mỹ nhân cũng rất hay, trong trẻo, thanh thoát mà không hề điệu đà: "Tôi họ Tạ, tên một chữ Cánh."

Lục Lệnh Tùng lớn lên trong cung, đâu từng nghĩ đến chuyện có người nào mà lại chẳng biết tên họ mình, vậy nên cậu ta chẳng có chút ý thức tự giới thiệu thân phận nào, chỉ tiếp tục điều tra hộ tịch: "Cậu sinh năm nào?"

"Năm Kiến Ninh thứ ba." Tạ Cánh hỏi sao đáp vậy.

"Ta sinh năm Kiến Ninh thứ hai," Lục Lệnh Tùng mừng như bắt được vàng, "Quả nhiên ta lớn hơn cậu, mau gọi ta một tiếng anh đi."

Tạ Cánh chỉ mím môi, quay mặt sang chỗ khác, không chịu thuận theo: "Ở nhà tôi có huynh trưởng rồi."

Lục Lệnh Tùng đã chuẩn bị sẵn bài vở trong bụng, một hơi trút ra cả rổ lý lẽ hùng hồn dọa nạt tiểu mỹ nhân: "Huynh trưởng là để người ngoài kính trọng, còn anh trai là người nhà thân thiết yêu thương, sao có thể đánh đồng được chứ? Như Chân Chân này," hắn hất cằm về phía cô bé đang nghịch đuôi mèo, "Ra ngoài thì phải ngoan ngoãn gọi ta là 'hoàng huynh', nhưng một khi cửa cung đã đóng, về đến nhà mình, đương nhiên phải gọi 'anh' cho thân mật rồi."

Tạ Cánh bị lời lẽ thoạt nghe thì hồ đồ vô ích, mà ngẫm lại thấy cũng hơi có lý này làm cho nghẹn đến cau cả mày. Nhưng nhớ mẹ đã dặn "phải luôn nhường nhịn, thuận theo ý điện hạ", cậu do dự một hồi, rốt cuộc vẫn đành làm trái lương tâm, mở miệng gọi: "... Anh."

Lục Lệnh Tùng nghe một tiếng "anh" ấy mà lòng khoan khoái vô cùng, thầm nghĩ: Sự nghiệp lôi kéo làm quen đã thành công nửa đường rồi, giờ chỉ cần góp gạch xây tường thành, củng cố hậu phương là xong.

Song, cậu ta nhanh chóng nhận ra bản thân chẳng có mấy chủ đề chung để nói chuyện với tiểu mỹ nhân trước mắt. Nhìn vóc dáng cậu ấy yếu ớt thế kia, hẳn là chẳng rành rẽ gì việc múa thương luyện kiếm rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Lệnh Tùng bỗng nhớ ra, thỉnh thoảng cô em gái nhỏ vẫn hay đòi mẫu phi kể chuyện cho nghe.

Kể chuyện nghe hay đấy chứ! Chuyện cổ tích thì ai mà chẳng thích, thanh tục đều phù hợp, người lớn trẻ con đều nghe được. Đến đoạn thú vị, người kể người nghe cùng phá lên cười, không khí vừa ấm cúng vừa vui vẻ, oán giận cũng theo đó mà tiêu tan, chẳng phải hoàn hảo quá hay sao?

Lục Lệnh Tùng lập tức cảm thấy, Lục Lệnh Chân đúng là suối nguồn trí tuệ vô tận mà cậu ta có thể khai thác mãi không cạn, nhìn cô bé chưa bao giờ thuận mắt như lúc này.

"Cậu biết kể chuyện gì không, kể nghe chơi đi." Hắn bỗng dưng buông một câu không đầu không đuôi, hạ giọng nài nỉ.

Tạ Cánh vốn đã chuẩn bị sẵn tâm thế "dù điện hạ có nói lời kinh thiên động địa đến đâu cũng phải mặt không đổi sắc mà nghe theo", kết quả lại nghe đối phương ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ đưa ra mỗi một yêu cầu giản đơn là "kể chuyện", cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Trước đây ông nội thường hay kể vài giai thoại cho cậu nghe, Tạ Cánh trầm ngâm một lát, lựa lấy một câu chuyện mới được nghe gần đây mà mình còn nhớ tương đối rõ, bắt đầu kể:

"Chuyện kể rằng vào niên hiệu Kiến An đời Hậu Hán, phủ Lư Giang có một tiểu quan tên là Tiêu Trọng Khanh kết hôn với một cô gái họ Lưu. Hai người là vợ chồng son, tình cảm sâu đậm. Nào ngờ gió đông độc ác, duyên lành không trọn, Lưu thị bị mẹ của Tiêu đuổi về nhà mẹ đẻ. Gia đình ép nàng tái giá, nàng không thuận theo, cuối cùng đành gieo mình xuống nước tự vẫn. Tiêu Trọng Khánh nghe tin, đau lòng khôn xiết, cũng treo cổ trên cây trong sân mà chết theo."

Lục Lệnh Tùng không ngờ tiểu mỹ nhân trông thì ngây thơ chẳng tỏ sự đời, vậy mà mở miệng ra lại kể một câu chuyện u sầu bi lụy, si tình khổ mệnh rồi sinh ly tử biệt thế kia. Có điều câu chuyện như vậy mà lại được Tạ Cánh kể ra bằng giọng điệu nghiêm túc như thể đang đọc một bài luận văn mới của đại nho học sĩ nào đó, khô khan đến mức khiến người ta bỗng chợt nghẹn lời.

Hồi lâu sau, Lục Lệnh Tùng mới hỏi dò: "Cứ vậy... mà chết sao?"

"Cứ vậy mà chết." Tạ Cánh đáp chắc nịch.

Nhưng rồi ngay sau đó, cậu cũng nhận ra kể theo lối mộc mạc như thế e rằng khó lòng làm cho vị điện hạ trước mắt đây cảm động, bèn bổ sung thêm: "Chàng nguyện làm đá tảng kiên trung, thiếp nguyện làm hương bồ mềm yếu; cỏ bồ dẫu mảnh như tơ, vẫn một lòng quấn lấy đá chẳng rời' - bọn họ từng thề nguyện với nhau như thế."

Lời thề hẹn tuy giản dị, nhưng đến cả Lục Lệnh Tùng, người vốn chán ghét việc đọc sách, nghe xong cũng mơ hồ đoán ra được vài phần ý nghĩa. Cậu ta im bặt, chỉ dùng tay xoay vòng dây thắt lưng quanh ngón tay, chẳng biết trong đầu đang âm thầm nghĩ ngợi điều gì.

Ông nội và cha của Tạ Cánh cả đời chỉ cưới một người vợ, từ nhỏ cậu chưa từng chứng kiến cảnh một gia đình có tam thê tứ thiếp là như thế nào, thế nên đối với cậu kia cũng chỉ là một câu chuyện kể mà thôi, cậu khó lòng hiểu được Lục Lệnh Tùng im lặng là vì cớ gì.

Một lúc sau, Lục Lệnh Tùng mới lên tiếng, quả quyết nói: "Dù cứng cỏi như đá hay mong manh như ngọc, dù có ra sao đi nữa thì sau này ta cũng chỉ chấp nhận cưới một người thôi, ta chắc chắn sẽ ở bên người ấy cả đời, không bao giờ thay đổi."

Dường như hắn vẫn thấy chưa đủ, lại nhấn mạnh thêm: "Dù trời có giáng sấm sét xuống, cũng đừng hòng khiến ta quay đầu."

Tạ Cánh không hiểu vì sao bỗng dưng cậu ta lại thề độc như thế, cảm thấy vừa buồn cười vừa có phần kinh ngạc trước sự dứt khoát không chút do dự của đối phương, đành thuận miệng phụ họa: "Như vầng trăng luôn tròn, như mặt trời luôn mọc, ấy hẳn là phúc phần của người đó."

Buổi chiều, tuyết đã đọng thành một lớp dày. Vết thương vừa lành đã quên đau, Lục Lệnh Tùng xúi giục Tạ Cánh, lôi kéo cả Lục Lệnh Chân theo, len lén chuồn ra khỏi thiên điện bằng cửa sau, chạy ra sân chơi đắp người tuyết.

Cậu ta không dám đắp người tuyết quá to dễ thu hút sự chú ý, lo sợ nhỡ đâu hoàng đế đột ngột giá lâm, trông thấy lại không vui, cho người đến quét sạch đi. Vậy nên cậu ta chỉ để Lục Lệnh Chân ngồi trên đệm cói dưới hành lang, định làm một người tuyết nhỏ mô phỏng theo hình dáng của cô bé.

Lục Lệnh Chân vô cùng thích thú, hào hứng đòi hỏi: "Em còn muốn thêm một con mèo nữa."

Lục Lệnh Tùng trừng mắt nhìn cô bé: "Cho em cưỡi mèo luôn nhé, chịu chưa?"

Lục Lệnh Chân nghiêm túc chỉ đạo: "Không phải, là em ngồi, mèo ngồi cạnh em."

Lục Lệnh Tùng đành phải nặn thêm một con mèo tuyết nhỏ cỡ bàn tay, đặt bên cạnh em, đoạn gọi Tạ Cánh: "Cậu đừng có đứng nhìn không thế, lại đây giúp ta một tay đi."

Tạ Cánh mở rộng áo choàng, ôm con mèo trắng tuyết trước ngực như ôm lò sưởi, hai tay giấu vào bên trong trông chẳng khác gì đang đắp một chiếc chăn lông.

Lục Lệnh Tùng quay đầu lại thấy thế cũng cạn lời: "Ôi chao, sao lại còn ôm nó luôn rồi? Cậu thích đến mức đó à?"

Tạ Cánh khẽ lắc lư con mèo mềm mại trong lòng: "Tôi muốn sưởi tay."

Trình độ của Lục Lệnh Tùng tuy có hạn, nhưng chỉ cần phác họa sơ qua búi tóc và dáng ngồi của Lục Lệnh Chân là hình dáng đã khá giống thật rồi. Hai chân của người tuyết nhỏ duỗi ra phía trước, trông cứ như cô bé đang ngồi tựa lưng vào tường vậy.

Phần ngũ quan thì có hơi khó xử, Lục Lệnh Tùng tiện tay nhặt hai viên đá làm mắt, khiến Lục Lệnh Chân tức giận phản đối: "Mắt của em đâu có nhỏ thế!"

Tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng cô bé vẫn rất thích, còn tháo luôn chiếc khóa ngọc nhỏ của mình xuống, đeo lên trước ngực người tuyết.

Lục Lệnh Tùng cảnh cáo: "Em nhất định phải nhớ quay lại lấy biết chưa. Ngày mai mà trời nắng, tuyết tan rồi chẳng còn lại gì đâu. Để mất nó khéo lại thành trò cười cho người ta đấy."

Tuyết mới ngừng được một lúc lại rơi tiếp, ba người đành phải quay về trong điện. Tạ Cánh và Lục Lệnh Tùng cứ ngồi nói huyên thiên, khi thì bàn về những món đồ chơi mới lạ ở kinh thành, khi thì kể về các nơi chốn thú vị ở Trần Lưu, có lúc câu trước chẳng ăn nhập gì với câu sau, có lúc mỗi người nói một chuyện, vậy mà cứ thế túm tụm trong điện phụ chuyện trò suốt cả buổi chiều. Lục Lệnh Chân gối đầu lên con mèo trắng lăn qua lộn lại, nghịch hết tất cả đồ chơi của mình, đến lúc quay đầu lại phát hiện hai người kia vẫn còn đang nói chuyện đâu đâu.

Đối với Tạ Cánh, đây quả thật là lần đầu tiên trong đời. Không giống như Lục Lệnh Tùng, ít ra hắn còn có một hai người bạn nối khố, cậu vốn chẳng phải kiểu người hòa đồng, ở quê tuy cũng có không ít bạn đồng trang lứa, nhưng ngoài ông bà và thầy dạy kèm riêng ra, chẳng ai nguyện ý trò chuyện cùng cậu lâu đến thế.

Hoàng hôn buông xuống, nếu còn không cáo từ rời cung, e rằng đường về sẽ khó đi. Lục Lệnh Tùng nghe thấy tiếng các cung nhân tất bật thắp đèn dưới hành lang, bèn quay sang nói với Tạ Cánh: "Cậu hỏi xin mẹ cậu một tiếng, ở lại trong cung với ta đêm nay đi, bầu bạn với ta một đêm thôi."

Nhưng Tạ Cánh lại lắc đầu: "Đêm giao thừa thì phải đoàn viên, ở bên cạnh gia đình chứ, đêm nay tôi còn đi xem lồng đèn ngoài phố cùng với cha mẹ và anh trai nữa."

Hai mắt Lục Lệnh Tùng lập tức sáng bừng lên: "Nghe nói mỗi năm ở hồ Huyền Vũ đều thả hơn nghìn chiếc đèn trời để cầu phúc đấy, còn miếu Phu Tử, học cung thì treo câu đố đèn lồng đầy kín phố luôn!"

Song, thần sắc của cậu ta nhanh chóng tối lại: "Nhưng ta còn chưa được nhìn thấy lần nào. Đợi đến khi ta mười lăm tuổi, rời cung mở phủ rồi, nhất định phải thả bù lại hết số đèn chưa được thả trong những năm qua!"

Lúc này, dường như Lục Lệnh Tùng đã quên mất ý định ban đầu là muốn lôi kéo Tạ Cánh, chỉ coi người trước mặt như một người bạn mới kết thân được nửa ngày nhưng rất hợp tính, dặn dò: "Đến lúc đó phải cùng nhau đi đấy nhé!"

Tạ Cánh chỉ đáp cho qua, giơ tay ngoắc ngón út với Lục Lệnh Tùng, móc ngoéo trăm năm không được đổi lời.

Gần đến giờ về, có hai đứa nhỏ cứ bám riết lấy y, một đứa thì ôm chân không thả, một đứa thì quấn quít trong lòng không buông. Tạ Cánh đành phải nhẫn nại vuốt xuôi bộ lông trắng của con mèo rồi gỡ nó ra khỏi người mình, lại nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ cho Lục Lệnh Chân ngủ say, lúc này mới rút lui được.

Còn lại một người "lớn", thật ra trong lòng cũng có chút luyến tiếc, nhưng thân là nam tử hán đại trượng phu, sao cậu ta có thể biểu lộ dáng vẻ quyến luyến bịn rịn như con nít được? Chỉ đành cố nhịn không lên tiếng, trơ mắt nhìn tiểu mỹ nhân khép chặt áo choàng, bước vào dưới tán ô giấy dầu mà mẹ cậu đang giơ nghiêng.

Ánh sáng vàng nhạt trong chiếc đèn bão lắc lư lay động, chập chờn theo bóng người khuất dần khỏi con hẻm dài.

Màu đỏ dưới màn trời đen đặc vốn dĩ đã tối sẫm, đánh mất vẻ tươi sáng vốn có của nó, thế nên chẳng ai có thể ngờ được rằng - nhiều năm sau, vị Chiêu Vương khoác áo giáp bạc, choàng chiến bào đỏ, thống lĩnh ba vạn tinh kỵ Hổ Sư lại từng có một đoạn tiền duyên âm thầm như thế.

Nhưng không thể phủ nhận, Lục Lệnh Tùng thực sự đã chờ được một lời tạm biệt thuộc về riêng cậu - một tiếng gọi "anh" chỉ thấy dáng hình, chẳng vang thành tiếng,

Tạ Cánh lặng lẽ dứt lời, kéo cao cổ áo, góc áo choàng bị gió hất tung một nửa. Trước khi hoàn toàn rời khỏi quầng sáng của đèn lồng điện Minh Loan, cậu ngoái đầu lại, lặng lẽ liếc mắt nhìn lần cuối rồi mới cam lòng bước hẳn vào màn đêm mịt mù.

Ngoái đầu nhìn lại một thoáng, hóa ra trọn vẹn một đời.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.