"Nép tuyết ôm hương, (*) Trong chương này đại từ nhân xưng của công và thụ sẽ được đổi sang "cậu" vì tuổi còn nhỏ. *** Tạ Cánh nắm chặt tay anh cả, chen ra khỏi biển người tấp nập vào ra dưới cổng vòm "Thiên Hạ Văn Khu". Cuối năm, hai bờ Tần Hoài rực rỡ đèn hoa, gần như toàn bộ danh gia vọng tộc trong thành Kim Lăng đều sẽ ghé qua nơi này, còn dân thường thì không hẳn đến để thưởng cảnh, mà ngắm nhìn nhân thế muôn hình vạn trạng mới là điều thú vị hơn hết thảy. Tuy đợt tuyết cuối năm Kiến Ninh thứ mười một này rơi dày hiếm thấy, nhưng miếu Phu Tử nằm cách nhà không xa, hai anh em vẫn quyết định đi bộ ra ngoài, cũng không mang theo gia nhân. Thứ nhất là vì sợ phô trương, kéo cả đoàn người theo chen không nổi, thứ hai là ngại bị thiên hạ nhìn như đám khỉ làm xiếc giữa phố phường. Tạ Duyễn hỏi: "Khi nãy dâng hương trong điện Đại Thành, em đã khấn điều gì thế?" Tạ Cánh chán chường đáp: "Anh đưa em tới đây với mục đích cầu cho việc học, chẳng lẽ còn muốn em cầu duyên nữa à?" Tạ Duyễn xoa đầu cậu: "Học nhiều không thiệt thân, nếu mai sau học thành mà đường làm quan không thuận lợi, chí ít vẫn có một lối khác để an thân lập nghiệp." Cả hai đang trò chuyện thì bắt gặp một cỗ xe ngựa đang đậu bên đường, mấy cô gái trẻ tuổi tụ tập quanh xe cười nói, không biết là tiểu thư nhà ai, bỗng nhiên trong nhóm có một giọng nói trong trẻo
tựa như thuở đầu"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-chau-ca-dau-mot-lan-ly-biet-xa-cach-ba-nam/2848777/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.