Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Trình Diễm nhìn thấy cái gò nhỏ trên giường, chắc là Lâm Đang, dường như cô đã ngủ rồi. Anh nhớ dáng vẻ khi cô ngủ, má đỏ hây hây, trông rất ngoan ngoãn.
Anh nhìn cánh cửa dần đóng lại, đứng đó một lúc, rồi mới quay trở lại phòng của mình.
Mấy ngày tuyết rơi liên tục cuối cùng cũng ngừng, lớp tuyết bị giẫm nát trên mặt đất cũng bắt đầu tan chảy, gió lạnh buốt như muốn làm đông cứng đôi tai của người qua đường.
Trình Diễm đứng một bên, từ xa nhìn Lâm Đang, anh muốn tiến lên chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ cho cô. Nhưng không cần anh làm điều đó, bà ngoại đã đứng bên cạnh Lâm Đang, cẩn thận chỉnh lại mũ và khăn cho cô.
Tàu sắp vào ga, mọi người cùng lên tàu.
Lâm Mặc đã đặt vé ghế hạng thương gia, Trình Diễm ngồi ở hàng ghế phía sau Lâm Đang, cách cô một khoảng khá xa, đến mức anh thậm chí không thể nhìn thấy cả sợi tóc của cô, chỉ thỉnh thoảng nghe được tiếng mẹ Lâm đang nói gì đó với cô.
Tàu cao tốc đến Kinh Lăng, tài xế của nhà họ Lâm đã đổi sang một chiếc xe thương gia lớn hơn để đón mọi người, tiện thể đưa Trình Diễm về trung tâm thành phố.
Nhưng cũng chỉ đến trung tâm thành phố, anh được thả xuống xe, nhìn theo bóng Lâm Đang bị đưa đi.
Đứng ngẩn ngơ giữa ngã tư đông đúc xe cộ qua lại, anh chạm nhẹ vào viên ngọc trên chiếc vòng tay, rồi nhận được một tin nhắn.
Anh ngẩng đầu cười, khóe mắt ươn ướt một chút, đeo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-lac-nho-paradoxical/1667249/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.