Lúc này trong lớp vẫn chưa có nhiều người, không ai nghe thấy họ nói gì, chỉ có người thấy họ cùng nhau đến trường rồi bước vào lớp học.
Không ai biết là tốt nhất, không ai biết thì Trình Diễm có thể coi như chuyện đó chưa từng xảy ra.
Suốt cả buổi sáng, anh vẫn như mọi khi, nói chuyện với Lâm Đang, giảng bài cho Lâm Đang, nhưng về chuyện xảy ra buổi sáng, anh không nhắc đến nửa lời.
Lâm Đang nghĩ rằng anh sợ người khác nghe thấy nên đến tiết thể dục cô không nhịn được nữa, phải mở miệng hỏi.
Cô hỏi trong phòng dụng cụ thể thao: “Chuyện sáng nay, cậu nghĩ sao?”
Trình Diễm không dám nhìn cô, quay người sang bên, nhìn chiếc vợt cầu lông treo trên tường rồi khẽ nói: “Tôi nghĩ là bây giờ vẫn nên tập trung vào học, học hành cho tốt.”
Nói xong, anh chỉ muốn tự tát vào mặt mình, đây có phải lời mà Trình Diễm nên nói ra không?
“Ồ…” Lâm Đang cúi đầu, ngón tay gõ vào quả bóng rổ trong tay, từ từ đi ra ngoài. Khi gần đến cửa, cô lại dừng lại, “Là vì học hành, hay vì cậu đã có người thích rồi?”
“Vì học hành.” Trình Diễm lập tức trả lời, anh đã nghe thấy tiếng nghẹn ngào trong giọng nói của cô.
“À… Vậy chúng ta ra ngoài chơi bóng rổ đi…”
Lâm Đang từ từ bước ra ngoài, cô không còn tâm trạng chơi bóng rổ nữa, thậm chí cảm thấy quả bóng rổ trong tay nặng trĩu, chỉ muốn vứt bỏ nó. Nhưng cô không muốn làm mình bẽ mặt, chỉ có thể cố gắng gượng cười, cứng nhắc đập quả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-lac-nho-paradoxical/1667293/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.