Lâm Đang bị câu trả lời này làm tức rồi, thật kỳ lạ, rõ ràng là anh gọi điện thoại, cũng không nói vì cái gì. Cô muốn hỏi lúc anh gọi điện thì đang làm gì, thì lại nghe thấy tiếng còi xe hơi ở bên kia.
“Trễ như vậy rồi, cậu còn ở bên ngoài à?”
“Ừm.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Đang cứ cảm giác giọng của anh có chút nghẹn ngào. Cô nghĩ, có khi nào là do không có ai chơi cùng anh, nên anh mới ở bên ngoài khóc một mình?
Cô mím môi, học theo giọng điệu của bà ngoại khi dạy dỗ mình, khuyên nhủ: “Trễ thế mà còn ở bên ngoài, chẳng trách giọng mũi lại nặng như vậy, mau về nhà đi, nghe lời, đợi mình mang đồ ăn ngon cho cậu.”
Trình Diễm cười, nụ cười có chút nghẹn ngào: “Được.”
“Ừm…” Lâm Đang trở lại ngồi bên mép giường, nhìn đường đi ở sân vườn qua khung cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng vò lấy góc áo, nhẹ giọng nói, “Tết cậu có đi đâu chơi chưa?”
“Chưa.” Trình Diễm chậm rãi đứng dậy, trốn vào trong cây ATM.
Tiếng gió và tiếng còi xe đều biến mất, Lâm Đang tưởng rằng anh đi về rồi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra: “Vậy tối nay cậu có ăn gì ngon chưa?”
Bên kia trầm mặc.
Trình Diễm không biết nên trả lời thế nào, anh không còn ăn cơm đoàn viên vào đêm giao thừa rất nhiều năm rồi, không có đồ ăn ngon, cũng không có quần áo mới, chẳng có một cái gì cả, chỉ có chủ nợ tới tận nhà đòi tiền và người cha nghiện rượu cờ bạc kia.
“Đợi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-lac-nho-paradoxical/1667317/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.