🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhưng anh cũng không làm ra chuyện gì khác người, chỉ lùi về phía sau nửa bước, giúp cô che đi một phần ánh mắt.

Vào lớp học, đi thẳng tới chỗ của Trình Diễm, cô buông cặp sách, lấy từ bên trong ra một túi giấy rất to… chắc hôm nay trong cặp cô cũng chỉ để chiếc túi giấy này.

Trong túi có rất nhiều đồ ăn, đủ loại đồ ăn vặt, đa số là những thứ mà Trình Diễm chưa từng nhìn thấy trên quảng cáo trong TV.

“Cảm ơn.” Anh nói.

“Không có gì, Tết năm nay nhà mình mua nhiều đồ ăn vặt lắm, ba mẹ mình thì không ăn, một mình mình lại ăn không hết.”

“Ừm…” Trình Diễm đút tay vào trong túi, chạm vào món quà đã chuẩn bị từ trước, bỗng nhiên anh lại cảm thấy có hơi hụt hẫng, chẳng biết có nên lấy ra hay không.

Lâm Đang không để ý tới, cô đưa đồ xong thì chuẩn bị chuồn ngay, chứ để lát nữa Tống Noãn thấy thì thể nào cô cũng bị mắng.

“À…”

“Sao thế?” Lâm Đang cầm cặp sách lên.

Trình Diễm liếm môi, sửng sốt một lát mới ngập ngừng nói: “Tôi… tôi…”

Lâm Đang nhón chân nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cậu nói nhanh đi, Tống Noãn không thích mình làm bạn với cậu, lát nữa cậu ấy mà thấy thì mình sẽ bị mắng mất.”

Trình Diễm quay đầu nhìn thoáng qua, không thấy bóng dáng của Tống Noãn, hạ quyết tâm lấy quà trong túi ra, hai mắt gần như nhắm tịt lại, chìa tay ra trước mặt cô: “Tặng cậu này.”

Vốn dĩ anh muốn nói mấy câu lịch sự khách sáo, ví dụ như món quà có hơi đơn giản, mong cậu không ghét nó, nhưng anh ấp úng nửa ngày vẫn chẳng nên lời.

“Đây là gì thế?” Lâm Đang hơi cúi người, hai tay chống đầu gối, nhìn chằm chằm món quà trong tay anh, mặt suýt chút nữa thì đụng vào đầu ngón tay anh.

“Con thỏ được khắc thành từ cục tẩy.” Anh hơi rũ mắt, ánh mắt tập trung vào gương mặt của cô gái trước mặt. Đầu ngón tay của anh cách mặt cô rất gần, chỉ cần anh hơi duỗi về phía trước là có thể chạm vào mặt cô, xong xuôi có thể tìm đại một lý do là được, nhưng sau mấy giây do dự, anh vẫn không dám làm.

Lâm Đang cầm lấy con thỏ mini kia, cẩn thận đặt trong lòng bàn tay. Cô có thể cảm giác được con thỏ này rất đẹp, tiếc là cô không thể nhìn thấy.

“Cậu thích con thỏ lắm sao? Tại tôi thấy avarta của cậu cũng để hình con thỏ.”

“Mình thích lắm.”

Lâm Đang gật đầu, ôm con thỏ trở về chỗ ngồi của mình.

Cô đặt chú thỏ nhỏ lên chồng sách, ghé mặt vào bàn để nhìn. Cô thật sự rất muốn nhìn rõ xem nó có dáng vẻ ra sao, nhưng trước mắt lại chỉ thấy hình bóng mơ hồ.

“Cậu đang nhìn gì thế?” Chẳng biết Tống Noãn đứng sau lưng cô từ bao giờ, đang cúi xuống sát cạnh vai cô để nhìn.

“Con thỏ đấy.” Cô hỏi: “Cậu có thấy con thỏ này đẹp không?”

Tống Noãn chọc nhẹ vào lỗ tai con thỏ: “Đẹp phết, cậu mua ở đâu thế? Mình cũng muốn mua một con.”

“Không phải mình mua đâu, người khác tặng mình đó.”

“Người khác? Tặng?” Tống Noãn vuốt cằm, nghi ngờ nhìn thoáng qua cuối lớp: “Hứa Phục Triều hả?”

“Không phải đâu.”

Tống Noãn nhướng mi: “Ái chà, vậy là Lý Hòe An rồi.”

Lâm Đang ngồi thẳng dậy, cất con thỏ đi: “Cũng không phải.”

“Thịnh Hạ?”

“Không phải.”

“Cậu hay lắm!” Tống Noãn còn chưa kịp buông cặp sách xuống đã kéo tay cô đi ra hành lang: “Bảo sao đi sớm mà không gọi mình, hóa ra là lén lút đi gặp cậu ta.”

Lâm Đang nhìn đi nơi khác, ánh mắt lập lòe: “Ai nói với cậu là Trình Diễm đưa?”

Tống Noãn tức đến nỗi muốn xì khói: “Mình có nhắc tới hai chữ Trình Diễm sao?”

Lâm Đang gục đầu xuống, nghịch nghịch móng tay rồi thành thật khai báo: “Đêm giao thừa mình có gọi cho cậu ấy, hình như cậu ấy gặp phải chuyện không vui, nên mình có mang cho cậu ấy ít đồ ăn vặt, cậu ấy thì tặng lại mình cái này. Chuyện chỉ có vậy thôi chứ tụi mình không hề lén lút gặp nhau.”

“Nếu không có gì thì sao cậu phải lừa mình?”

“Mình sợ cậu nói…” Lâm Đang khẽ liếc nhìn cô bạn một cái, ánh mắt muốn bao nhiêu ấm ức thì có bấy nhiêu.

“Cậu sợ mình nói cậu còn qua lại với cậu ta chứ gì, cậu…” Tống Noãn khựng lại không nói nữa, vừa nãy cô nàng nhìn thấy vết thương trên mặt Trình Diễm, chắc anh lại đánh nhau với ai rồi.

Trời muốn mưa thì người cũng chẳng cản được, còn không bằng giữ chút hình tượng tốt đẹp cho Trình Diễm, dù sao cũng sắp thi đại học.

Cô nàng thở dài: “Thôi được rồi, cậu muốn chơi với cậu ta thì cứ chơi, nhưng đừng thân thiết quá hay yêu sớm là được.”

Lâm Đang vui vẻ gật đầu liên tục.

“Mình còn có chuyện muốn nói với cậu, cuối tuần sau mình phải đi tập huấn rồi.”

Lâm Đang khó hiểu: “Tập huấn cái gì?”

Tống Noãn kéo cô ngồi xuống bồn hoa nhỏ ngoài lớp học: “Chính là đến một trung tâm chuyên về dạy múa, không phải mình đã chọn thi vũ đạo sao? Nếu không đi học thì có khả năng mình sẽ không thi đậu được, ba mẹ mình cũng vừa mới gọi, sau này mình sẽ không ở bên cậu một thời gian khá dài đấy.”

“Cậu đi bao lâu? Một học kỳ hả?” Đầu óc Lâm Đang có chút trống rỗng.

“Chắc phải thi xong mới về được, hoặc có thể là tầm này sang năm.” Giọng của Tống Noãn càng lúc càng nhỏ, cô nàng có hơi lo lắng về Lâm Đang.

Từ sau khi chia lớp, từng người trong lớp là tự hình thành một nhóm riêng với nhau, không có ai chơi cùng Lâm Đang cả, tiết thể dục, tiết tin học cô đều phải ở một mình trong lớp học.

Mắt Lâm Đang nhoè đi, nhỏ giọng nức nở: “Vậy cậu cố gắng luyện tập, thi được thành tích tốt nhé.”

“Thôi mà, nào, cậu đừng khóc mà.” Tống Noãn lấy khăn giấy ra lau chô Lâm Đang: “Chờ mình thi xong thì mình sẽ về.”

“Ừm.” Tuy trong lòng rất buồn, nhưng cô biết Tống Noãn cần thiết phải đi tập huấn.

Chỉ biết ngày hôm đó Lâm Đang đã khóc rất lâu, nhưng tới hôm Tống Noãn đi, cô còn đưa cô nàng ra sân bay. Vừa quay lại lớp, cô đã nhận được tin nhắn của Trình Diễm:

[Tôi thấy cậu ngồi khóc cạnh bồn hoa nhỏ.]

[Ừm, Noãn Noãn phải đi tập huấn.]

Cô chỉ nhắn lại một câu rồi thôi, cũng không để ý xem Trình Diễm trả lời lại thế nào.

Thứ hai của tiết thể dục, cô yên lặng ngồi một mình, nghe bạn học tụ tốp năm tốp ba đi ra ngoài. Rõ ràng trước khi gặp Tống Noãn, cô cũng không học thể dục, cảm giác cô đơn đã lâu không được trải nghiệm, nay lại có chút xa lạ.

Cô nghe được tiếng bước chân, cũng ngửi thấy mùi hương kia. Nhưng Lâm Đang vẫn không ngẩng đầu, cứ ghé vào trên bàn mà ngây ra.

“Cậu muốn ra học thể dục không?” Trình Diễm gõ nhẹ hai tiếng vào bàn cô.

Cô lắc đầu không nói gì.

Trình Diễm muốn khuyên cô nhưng chẳng biết phải mở miệng thế nào, đứng tại chỗ nhìn cô hồi lâu, sau khi nghe tiếng chuông vào học vang lên, anh mới xoay người rời đi. Anh không muốn để cô một mình ở đây, sau khi đi ra ngoài tập hợp rồi điểm danh, anh lại chạy về lớp, ai ngờ lại nghe thấy tiếng cô nhỏ giọng nức nở.

“Đừng khóc.” Anh lấy khăn giấy mới tinh trong túi ra rồi đưa cho cô.

Nhưng cô chỉ ghé mặt vào bàn, giấu mặt vào khuỷu tay, không nói không rằng.

Trình Diễm khẽ thở dài, hơi ngồi xổm xuống, nhìn cô rồi cố gắng dịu giọng nhất có thể: “Tôi cũng là bạn của cậu, xem như cậu đi học thể dục với tôi có được không?”

Cô vẫn không nói gì, Trình Diễm đã căng thẳng gần chết, qua hồi lâu mới nghe cô ừ nhẹ một tiếng.

“Giấy này.” Trình Diễm nhẹ nhàng thở ra, đưa khăn giấy cho cô.

Cô nhận lấy, rũ đầu, sau khi lau sạch nước mắt nước mũi rồi mới chậm rãi đứng dậy, rút gậy dò đường rồi từ từ đi ra ngoài.

Trình Diễm đi theo sau, dần dần tăng nhanh bước chân, sóng vai bên cô.

Nói là sóng vai nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn còn đủ cho nửa người nữa chen vào, thoạt nhìn như hai người xa lạ không quen biết nhau.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.