🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cô nàng nghĩ bên cạnh còn có Lý Hòe An nên kiềm chế không mở miệng, chỉ nhún vai ra chiều bất đắc dĩ: “Mình cũng không biết phải tả sao nữa, lát nữa tan học cậu gửi mình một tấm manga hay anime đi, chắc mình sẽ hình dung ra được đó.”

“À đúng rồi, cậu với Hứa Phục Triều có quan hệ huyết thống không?” Lý Hòe An ở bên cạnh đột nhiên hỏi.

“Không.” Lâm Đang lắc đầu: “Ba tôi với ba anh ấy là bạn thân từ nhỏ, anh ấy lại hơn một tuổi nên mới gọi là anh họ.”

Sắc mặt của Lý Hòe An có chút khó coi, Tống Noãn nhìn mà suýt nữa không nhịn được cười, cô nàng cũng chẳng hiểu sao Lý Hòe An lại nói ra mấy câu vớ vẩn như vậy: “Bảo sao cậu với anh ta không giống nhau.”

Nhưng Lâm Đang vừa nghe được lời này, lực chú ý lập tức bị dời đi, nhìn về phía Tống Noãn: “Trông mình thế nào vậy?”

Tống Noãn nhìn cô: “Ừm… mắt to, mặt vừa nhỏ vừa trắng, là kiểu mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, hai má còn phính phính rất đáng yêu.”

Mặt cô hơi đỏ, nhỏ giọng ngập ngừng: “Biết vậy đã không hỏi cậu, cậu chơi thân với mình như vậy thể nào cũng nói giảm nói tránh.”

“Cậu ấy nói sự thật đấy.” Lý Hòe An nói thêm.

Lâm Đang không biết phải trả lời thế nào, đành rũ mắt rồi lẩm bẩm giục: “Thôi, nhanh xem bọn họ biểu diễn đi.”

Màn độc diễn bắt đầu trước tiên, Hứa Phục Triều đã lên sân khấu chuẩn bị, Lâm Đang và Tống Noãn ngồi ngay ngắn, cố vươn cổ xem, cô nghe Tống Noãn không ngừng khen ngợi anh ta, không khỏi cảm thấy tò mò: “Thật sự đẹp thế cơ à?”

“Đẹp chứ, đẹp lắm luôn. Nhìn như minh tinh ý, bảo sao mấy cô bạn trong lớp mình đều muốn gửi thư tình cho anh ấy.”

“Anh ấy bảo chưa muốn yêu đương gì đâu, nhưng cậu là bạn tốt của mình mà, nếu cậu muốn viết thư tình thì mình sẽ đưa cho anh ấy giúp cậu.”

“Đừng đừng, mình chỉ muốn ngắm bằng mắt thôi.” Tống Noãn điên cuồng lắc đầu: “Mà nói đi cũng phải nói lại, hai người các cậu không có quan hệ huyết thống, nói không chừng sau này hai người sẽ ở bên nhau đấy.”

Lâm Đang nghĩ một hồi rồi hỏi: “Giống như ba mẹ mình á? Kết hôn rồi ở chung với nhau?”

Tống Noãn đáp: “Đúng vậy.”

Lâm Đang lắc đầu: “Mình không nghĩ tới, cũng chưa tưởng tượng ra cảnh đó sẽ như thế nào, với lại chắc anh ấy không thích mình đâu, tụi mình chỉ là anh em đơn thuần thôi.”

“Bây giờ chưa phải lúc bàn đến mấy chuyện đó đâu, tuổi này của tụi mình nên chú tâm vào học hành hơn, mấy chuyện đó là chuyện của người trưởng thành mà.” Lý Hòe An vội vàng nói chen vào.

Hai người nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ có Lâm Đang không thấy gì, tỏ vẻ đồng ý: “Cậu nói đúng đấy, chuyện này chưa đến lượt tụi mình nghĩ, giờ vẫn nên chú ý vấn đề học hành hơn.”

Trên sân khấu vẫn còn đang tiếp tục, Hứa Phục Triều đọc diễn cảm xong, điểm số khá tốt, chẳng mấy chốc đã đến lượt hai người, Lâm Đang cùng Lý Hòe An sửa soạn lại quần áo, chuẩn bị đứng dậy.

Bỗng nhiên tiếng mưa đập vào vách tường vang lên, mưa lớn từ trên trời trút xuống, để lại vệt nước trượt dài trên cửa kính.

“Trời mưa rồi sao?” Lâm Đang hỏi.

“Ừ mưa to lắm, bên dưới còn có người chạy trong mưa kìa.” Tống Noãn nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ rồi rút lại ánh mắt: “Các cậu nhanh vào hậu trường chuẩn bị đi, sắp đến lượt rồi đấy, cố lên nha!”

Lý Hòe An đứng dậy trước, Lâm Đang theo sau cậu ta, hai người cùng nhau đi lên sân khấu.

Lần này là cuộc thi cấp thành phố, tất cả học sinh đều mặc đồng phục xanh trắng, nhưng khi Lâm Đang vừa đứng vào chỗ, bầu không khí liền trở nên khác hoàn toàn.

Mọi người đều nhìn thấy cô mò mẫm lên sân khấu không dễ dàng gì, nhưng cô lại đứng đó một cách thoải mái, nói năng rõ ràng, kết thúc phần thi của mình bằng một chất giọng vững vàng truyền cảm. Chẳng biết có phải do mắt của cô, mà kết quả cuối cùng của cô rất tốt, tạm xếp hạng thứ nhất.

Sau khi đọc diễn cảm xong, có mấy người đang ngồi chờ ở chỗ của mình, quả nhiên Lý Hòe An và Lâm Đang được giải nhất, nhóm Hứa Phục Triều giải nhì, thành tích của cả hai nhóm đều xuất sắc.

Trao giải xong xuôi, các thầy cô còn có việc muốn họp, để cho học sinh ra về trước.

Bên ngoài trời vẫn đang mưa, Lâm Đang và Tống Noãn chung một chiếc dù, Lý Hòe An và Hứa Phục Triều che chung dù với nhau, bốn người lần lượt đi xuống lầu.

“Mình còn chưa lấy cặp sách, giờ phải về lớp lấy đã.”

Trong mắt Hứa Phục Triều hiện lên tia không vui, vốn dĩ anh ta cầm hai chiếc dù đến vì không muốn che chung với Lâm Đang, giờ lại phải đợi cô thì trong lòng càng thêm khó chịu. Nhưng anh ta không nói gì, chỉ bảo cô đi đứng cẩn thận.

Lâm Đang kéo tay Tống Noãn, cùng nhau đi về lớp học.

Giảng đường cách khu dạy học một đoạn, nhưng sau trận mưa ngắn ngủi thì mặt đất đã đầy nước, Lâm Đang và Tống Noãn đi qua vũng nước, từng giọt nước bắn lên tung tóe.

Các bạn học đều vội vã ra khỏi cổng trường, chỉ có hai người họ là đi ngược lại với dòng người.

Lâm Đang sợ Hứa Phục Triều đợi lâu nên càng muốn đi nhanh hơn.

Tống Noãn theo sát cô, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Trình Diễm cũng đang đi về lớp như mình, chiếc dù của anh như sắp hỏng tới nơi, tán dù muốn cụp lại, bị anh giơ cao lên đỉnh đầu, chẳng che chắn được mấy, nước mưa vẫn trút xuống khiến vai anh ướt đẫm.

“Người đi đằng trước là Trình Diễm sao?” Lâm Đang đột nhiên hỏi.

Tống Noãn không hiểu sao cô có thể nhận ra: “Là cậu ta đấy.”

Cô chẳng hiểu sao bản thân lại nhận ra anh, nhưng cảm giác bóng người kia rất quen thuộc, cái tên đầu tiên nhảy ra trong đầu chính là Trình Diễm.

“Có phải dù của cậu ấy hỏng rồi không?” Cô hỏi.

“”Ừ.” Tống Noãn đáp.

Cô kéo cánh tay Tống Noãn rồi đi nhanh tới, dừng ở bên cạnh thiếu niên, nhẹ giọng nói: “Mình có nhiều dù lắm, có thể cho cậu mượn một cái.”

Lâm Đang không nhìn thấy giây phút Trình Diễm ngoái đầu lại nhìn, trong mắt anh toàn nước và tơ máu.

Anh sững sờ hồi lâu, ngay cả tiếng mưa đập vào mặt dù cũng chẳng nghe thấy. Anh vừa đến giảng đường để xem cô thi, nhưng thấy trời sắp mưa nên anh chạy về lớp lấy dù, định bụng lát nữa sẽ đưa cho cô, còn bị giáo viên mắng một trận.

Nhưng đợi đến khi cô ra, dù của anh đã hỏng, mà cô thì đã có dù mới.

“Cậu có cần không?” Lâm Đang nghiêng đầu nhìn anh.

“Cảm ơn.” Anh nhìn cô, chỉ nói được hai chữ này.

“Thế về lớp nhanh đi, đừng đứng ở chỗ này nữa.” Tống Noãn cảm thấy bầu không khí giữa hai người này cứ là lạ, vội vàng kéo Lâm Đang về lớp.

Đi thẳng vào lớp học, Lâm Đang về chỗ lấy cặp sách, lấy ô ra rồi mang đến chỗ Trình Diễm.

Cô đã đi tìm Trình Diễm mấy lần, ngựa quen đường cũ tìm được chỗ anh ngồi, thậm chí còn nhét dù vào tay anh một cách chính xác: “Đây nè, cuối tuần cậu trả cho mình cũng được.”

Đó là một chiếc dù màu hồng nhạt có in hình các nhân vật hoạt hình. Trình Diễm cầm lấy, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

“Cậu có cần giấy lau không?” Lâm Đang hỏi vậy nhưng chẳng chờ anh trả lời, cô đã lấy khăn giấy ra đưa cho anh: “Tụi mình về trước đây, cậu cũng về sớm đi nhé.”

Đáp lại cô lại là một tiếng cảm ơn khác.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.