Trình Diễm dừng bước, quay đầu lại nhìn cô, không nói chuyện.
“Ừm… ngày mai là cuối tuần, không phải đi học, nếu cậu có gì không thoải mái thì nói với tôi. Chúng ta thêm QQ cho tiện liên lạc đi.” Cô chạy bước nhỏ đến gần, dừng lại cách bóng của anh ba đến bốn bước chân, lấy điện thoại của mình rồi đưa mã QQ ra.
Trình Diễm rõ ràng dừng một chút, móc di động từ túi quần ra, ngập ngừng một lúc lâu mới nhàn nhạt nói: “Xin lỗi nhé, điện thoại tôi bị hỏng mất rồi.”
Anh thừa nhận mình rất vui lúc cô nói rằng muốn thêm QQ, nhưng khi lấy điện thoại ra anh lại thấy xấu hổ, điện thoại của anh đã hỏng, bấm nửa ngày cũng không bật lên được.
“Không sao, mình thêm cậu từ nhóm lớp cũng được.” Lâm Đang dễ dàng tìm thấy nhóm lớp, từ trong danh sách thành viên tìm tên anh rồi thêm bạn bè với avatar màu đen tuyền: “Tan học nhớ đồng ý kết bạn với mình nhé, nếu cậu thấy không khỏe ở đâu thì nói ngay với mình, mình sẽ đưa cậu đến bệnh viện.”
Trình Diễm cất điện thoại, quay về phía lớp học rời đi. Chân anh vốn dài, lại cố tình bước nhanh nên không bao lâu đã bỏ hai người lại phía sau.
Tống Noãn nhìn bóng lưng anh, có chút khó chịu, nhưng lại không có lý do gì để phát tiết, đành bước lên khoác tay Lâm Đang: “Xin lỗi nhé Đang Đang, lẽ ra mình không nên đưa cậu đến phòng máy tính, không thì cậu đã không bị ngã rồi.”
“Không trách cậu.” Là vì cô sợ Trình Diễm dẫn đến bước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-lac-nho-paradoxical/1667343/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.