– Lục thủy thanh sơn –
Đại Phong Quát Quá
Đệ thập cửu chương
Buổi chiều, Vương Lăng lê bước chân nặng nề vào Giám sát đốc an ti, hắn cảm giác mình hiện giờ như con cá mắc vào lưới chỉ có thể ngoi ngóp thở, dù giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
Trong Giám sát đốc an ti vô cùng náo nhiệt, các đốc an lang thần tình kích động đi tới đi lui, ồn ào bàn luận. Vương Lăng đi về bàn của mình, Ứng Cảnh Lan vừa đi tới nói: “Đan Chu ca, chúng ta thật sự phải lên điện Kim Loan sao?”
Vương Lăng giật mình, lúc này hắn mới để ý thấy bốn phía đều là thanh âm tức giận của các đốc an lang. “Lẽ nào lại như vậy, khinh người quá đáng!”, “Tiểu quốc man di mà dám mở cửa biển lớn như vậy, phải lập tức dẹp bỏ!”, “Hừ, muốn dẹp thì một vạn binh thừa sức”…
Ngay cả Ứng Cảnh Lan cũng có chút kích động: “Thiện Ma quốc lần này thật quá đáng, chỉ sợ muốn châm ngòi chiến tranh biên ải, chỉ đáng thương dân chúng bị cuốn vào tai ương.”
Vương Lăng có chút mờ mịt, Thiện Ma quốc? Quốc gia ở phía tây bắc này luôn luôn không an phận, luôn luôn thèm nhỏ dãi Trung Nguyên, mấy lần khiêu khích, triều đình cũng cùng bọn chúng giao chiến mấy lần, hai mươi ba năm về trước mới minh ước không quấy nhiễu lẫn nhau, nghe nói gần đây bên đó lại rục rịch, chẳng lẽ đã phát sinh chuyện gì?
Cơ Dung Quân cùng Tạ Lạc Bạch thần tình nghiêm nghị từ ngoài bước vào, Vương Lăng lặng lẽ hỏi Tạ Lạc Bạch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-thuy-thanh-son/562318/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.