Lục thủy thanh sơn
Đại Phong Quát Quá
Đệ thất chương
Hậu viện trong phủ của Vương Lăng rất lớn, hoa và cây cảnh sum suê, lúc này đã là đầu hạ, hoa sen trong hồ chưa nở, nhưng mùi lá sen hòa hơi nước rót vào trong gió, mùi hương như có như không thoang thoảng đầy không khí, làm cho người ta vô cùng thoải mái.
Vương Lăng mời Ứng Cảnh Lan vào tiểu trúc bên ao sen ngồi, tiểu nha hoàn dâng trà, Ứng Cảnh Lan nâng chung trà uống một ngụm, kinh ngạc nói: “Nga~ đúng là trà lá sen mới ủ, Đan Chu ca thật sự hiểu được lễ tiết mà vẫn phong nhã a.”
Vương Lăng nói: “Cũng không phải lễ tiết phong nhã gì, là do thói quen từ nhỏ thôi, lấy lá sen pha trà, thứ nhất là trà càng thơm, thứ hai cũng tiết kiệm được lá trà nữa, sen đầy hồ như vậy, xài thoải mái.”
Ứng Cảnh Lan suy nghĩ một chút, gật đầu, bưng trà uống thêm vài ngụm, thành thật nói: “Nói rất có lý, ta cũng muốn thử làm như huynh. Đáng tiếc chỗ ta đang ở vườn quá nhỏ, ta cũng lười trồng hoa lá cỏ cây gì đó. Trong ao lục bình thì không ít, nhưng sen thì không có, năm nay không kịp rồi, chỉ có thể chờ sang năm thôi.”
Vương Lăng cười nói: “Ngươi nếu thích uống loại trà này như vậy, chút nữa ta gói cho một ít đem về.”
Ứng Cảnh Lan nói: “Thật không? Ta không khách khí đâu. Nếu sau này ta lại thích cái gì đó mà đến cầu huynh, Đan Chu ca huynh cũng đừng chê ta dong dài.”
Vương Lăng nói: “Ngươi không chê
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-thuy-thanh-son/562336/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.