Thời gian chờ đợi quả thực không dễ chịu gì, có điều dù là Thẩm Thạch hay Ngọc Lâm cũng không nói gì thêm. Hai người lần nữa quay lại tòa thượng cổ pháp trận lập lòe kim quang, im lặng chờ đợi pháp trận khởi động. Trong thời gian chờ đợi, Thẩm Thạch tranh thủ chữa thương cho mình, hắn nuốt vào một ít linh đan, đồng thời nắn lại xương cốt. Đối với người thường thì việc này khó có thể thực hiện nhưng đối với tu sĩ thì cũng không khó nhọc cho lắm.
Có điều cảm giác đau đớn thì quả thật là thấu tận tâm can.
Ngọc Lâm cũng không có ý định giúp đỡ, nàng chỉ lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn hắn. Một lát sau thì Thẩm Thạch cũng xử lý xong, hắn đứng một bên nghỉ ngơi, thở ra từng hơi khó nhọc, sắc mặc bắt đầu trở nên tốt hơn. Ngọc Lâm nhìn hắn nãy giờ, đột nhiên nói:
- Những đan dược này của ngươi có dược lực mạnh hơn đan dược của Yêu tộc bọn ta nhiều.
Thẩm Thạch nhìn nàng một cái, cười không nói gì, Ngọc Lâm cũng im lặng. Lúc này, hồ ly từ bên cạnh chạy tới, quấn quanh chân Thẩm Thạch. Hắn suy nghĩ thoáng qua rồi cúi xuống sờ đầu hồ ly, nói khẽ:
- Ngươi chạy vô rừng chơi, một lát nữa quay lại tìm ta.
Hồ ly ngẩng đầu nhìn hắn, không biết nó có hiểu ý hắn nói không nhưng cũng chịu chạy ra khỏi tòa pháp trận, từ từ chạy về phía Vũ Lâm, rất nhanh thân ảnh màu trắng biến mất trong màu xanh to lớn của rừng rậm. Ngọc Lâm nhìn về hướng hồ ly chạy đi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-tien/875150/quyen-3-chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.