Hoắc Thiên Thanh nói :
- Cái đó chưa hẳn là lão phòng bị người ngoài vào đánh cắp rượu.
Lục Tiểu Phụng đảo cặp mắt lấp loáng hỏi :
- Chẳng lẽ tiên sinh nhận ra trên tiểu lâu còn nhiều chuyện bí mật khác?
Hoắc Thiên Thanh cười khà khà đáp :
- Con người ta ai cũng có chuyện bí mật chẳng nhiều thì ít...
Lục Tiểu Phụng ngắt lời :
- Nhưng chỉ có một thứ người chân chính giữ được chuyện bí mật cho khỏi tiết lộ.
Hoắc Thiên Thanh hỏi :
- Hạng người nào vậy?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Người chết.
Hoắc Thiên Thanh láo liêng cặp mắt nói :
- Nhưng Hoắc Hưu không phải là người chết.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Lão không phải.
* * * * *
Trên thế gian cái đáng sợ nhất là người chết.
Bất luận một người lúc sống mỹ lệ khả ái đến đâu mà chết đi là lập tức biến thành một vật đáng sợ. Vì thế nên thi thể của Thạch Tú Vân được trùm lên một tấm vải trắng để che đi.
Trên bàn đặt ngọn cổ đăng. Hoa Mãn Lâu lặng lẽ ngồi bên đèn không nhúc nhích.
Nguyên gã đã đi rồi quay trở lại.
Bất luận Thạch Tú Vân còn sống hay đã chết rồi, gã đều không thể để thị trơ trọi một mình ở nơi đây.
Chủ nhân tòa tiểu điếm đã chuồn đi rồi, chỉ để lại đây một ngọn đèn, dường như y quên mất người đui mắt chẳng cần có đèn.
Bốn bề yên lặng như tờ tuyệt không nghe một tiếng động. Cả lúc Lục Tiểu Phụng tới nơi, chàng cũng không để phát ra thanh âm.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luc-tieu-phung/1785945/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.