Editor: Đào Tử
_____________________________
Chử Diệu thỏa mãn khẽ vuốt mái tóc Lâm Phong.
Vui mừng cuống quýt: "Tốt tốt tốt, đứa trẻ ngoan."
Không biết nghĩ đến điều gì, đuôi mắt lại ửng đỏ.
Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.
Nhận học trò đối với văn sĩ thời đại này là chuyện lớn vô cùng thận trọng. Chử Diệu đáp ứng nhận người nữ học trò Lâm Phong này, cũng không hoàn toàn là xem mặt mũi Thẩm Đường hoặc là danh hiệu "Người đầu tiên thu nữ học trò có văn tâm", ít nhiều cũng có chút đồng cảm.
Tuổi Lâm Phong còn nhỏ, mới chừng tám tuổi, nếu như năm đó Chử Diệu không xảy ra chuyện, sớm đã thành gia lập nghiệp, con cái thành đàn. Ông cũng không biết sau này mình có thể thành gia không, nếu không, Lâm Phong chính là con gái nuôi, người truyền thừa y bát của ông.
"Thầy!"
Lâm Phong cũng lặng lẽ đỏ mắt.
So với Kỳ tiên sinh ở chung ít, Chử tiên sinh càng hòa ái dễ gần, mặt mũi hiền lành, để cô nàng không nhịn được nghĩ tới tổ phụ ở nhà. Nếu không phải lý trí vẫn còn tồn tại, tiếng "Ông" đã xông khỏi yết hầu.
"Liên quan tới việc con có văn khí, trước giấu diếm, đừng lộ trước người khác." Cảm xúc Chử Diệu tới nhanh, đi cũng nhanh, lý trí vững vàng chiếm thượng phong, cẩn thận căn dặn chỗ Lâm Phong cần chú ý.
Lâm Phong nghiêm túc nhớ kỹ mỗi một việc.
"Vâng, học trò nhớ rõ."
Chử Diệu: "Vì lý do an toàn, sau này học cách ăn mặc nam trang."
"Thế nhưng Vô Hối à, gương mặt Lâm Phong nhìn thế nào cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/1262128/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.