Editor: Đào Tử
________________________________
Kỳ Thiện cười khổ.
"Đúng như Yến Thành đã nói, ta không có bằng chứng trực tiếp chứng minh hắn hại người, nhưng cũng không có bằng chứng chứng minh ta không hại Nguyên Lương."
Đặc biệt là hiện giờ anh ta đang thay thế "Kỳ Thiện" thực sự.
So với việc "Yến Thành mưu hại Kỳ Thiện và Đàm Khúc", thì "Đàm Khúc mưu hại Kỳ Thiện, chiếm đoạt thân phận, đổ tội cho bạn đồng niên Yến Thành" lại thuyết phục hơn nhiều.
Thẩm Đường nghi hoặc: "Huynh không giải thích ư?"
Kỳ Thiện lại hỏi ngược một câu: "Cậu nghĩ ai sẽ nghe lời giải thích của ta? Vì ta thực sự không phải Kỳ Thiện, mà là Đàm Khúc! Đàm Khúc chỉ là con trai của một người làm giày cỏ, xuất thân hèn mọn thấp kém, thế nhân đều cho rằng chỉ với điều này, ta đã có lý do để mưu hại bạn thân, tu hú chiếm tổ chim khách!"
Dù lúc đó "Kỳ Thiện" cũng rất khó khăn, nhưng y vẫn có nền tảng và danh tiếng tổ tiên để lại, khiến y khác biệt với người thường.
Trong mắt người đời, hai người họ không thể nào làm bạn bình đẳng, lại càng không thể coi nhau như huynh đệ, huống chi người cao quý kia sẽ để lại con đường sống duy nhất cho con trai của người làm giày cỏ thấp kém.
Thậm chí họ nghi ngờ con trai của người làm giày cỏ có thể đi đến ngày hôm nay, nhất định đã dùng thủ đoạn đê tiện gì đó để mê hoặc "Kỳ Thiện" thực sự, hoàn toàn xóa sạch những năm tháng khổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/2940109/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.