Editor: Đào Tử
________________________________
Thẩm Đường: "..."
Cô nắm chặt tay, càng ngày càng chặt hơn!
Không kiềm chế được bật thốt ra: "Cái tên Yến Thành này, chẳng lẽ kiếp trước hắn mãi luân hồi trong đạo súc sinh, kiếp này lần đầu tiên làm người à?"
Nếu có chút liêm sỉ, có chút lòng tự trọng, là người bình thường có tam quan, thì làm sao có thể làm ra chuyện "Giết mèo đả kích tâm can" như vậy.
Ở "Núi sách" đã làm gì, bản thân hắn không tự rõ sao?
Dù hắn không biết người trước mặt là Đàm Khúc chứ không phải "Kỳ Thiện", nhưng con mèo già hắn giết chính là mèo của Đàm Khúc —— một con mèo già đã dành cả đời để bầu bạn với anh ta, cũng là con mèo Đàm Khúc mang theo khi rời quê tham gia "Kỳ thi đặc biệt"!
Dùng ngón chân để suy nghĩ cũng biết, con mèo già đối với Đàm Khúc đã sớm như người thân. Yến Thành lại giết nó, còn giao tro xương đã đốt cho "Kỳ Thiện" đang sắp bị lưu đày... Sự ác ý này rõ ràng như con chấy trên đầu trọc!
Giết người không dao mà!
Nếu xét kỹ hơn, có lẽ sau khi Kỳ Thiện chịu đòn thân thể tàn phế, lại bị tro xương của con mèo già k*ch th*ch, khí huyết dâng trào, có thể sẽ trực tiếp ứa máu chết ngay lập tức.
Sau khi Thẩm Đường rửa chân bên suối, đứng dậy bực bội đi qua đi lại, giận dữ: "Thật quá hời cho hắn! Con mẹ nó thật quá hời cho cái tên súc sinh này! Nguyên Lương, tại sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/2940110/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.