Editor: Đào Tử
________________________________
Chỉ trong thời gian ngắn, Kỳ Thiện đã nghi ngờ bản thân nhiều lần.
Thẩm tiểu lang quân và thanh niên đó cùng một giuộc với nhau khiến anh ta trở nên lạc lõng, thường xuyên bị hai người kia nhìn bằng ánh mắt chất vấn "Rốt cuộc huynh có làm được không".
Anh ta chưa từng chịu uất ức đến cỡ này!
Kỳ Thiện càng nghĩ càng tức, hận không thể ném cây sáo ngọc đi.
Điều khiến người ta tức giận nhất là ——
Kết thúc một khúc nhạc, thanh niên đặt dùi trống xuống, ánh mắt chân thành nhìn Thẩm Đường, than thở: "Ngàn vàng dễ kiếm, tri âm khó tìm..."
Quả nhiên, người có thể chạm tới tâm hồn anh ta chỉ có một, những người khác (đặc biệt ám chỉ Kỳ Thiện đang không ăn nhập kia) đều tục!
Kỳ Thiện nghe hiểu lời thanh niên: "..."
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Quả nhiên anh ta vẫn rất ghét bộ tộc này.
Trước đây đã từng đề cập, khi còn trẻ Kỳ Thiện từng cùng bạn bè du lịch bốn phương, trong đó có quê hương của thanh niên này ——
Một Đào nguyên yên bình biệt lập với thế giới bên ngoài.
Dù bộ tộc này lánh đời, ít giao tiếp với bên ngoài, nhưng phong tục tập quán của họ không hề bảo thủ, ngược lại còn rất phóng khoáng, nhiệt tình cởi mở, nồng nhiệt...
Các cô gái trong tộc cũng vậy.
Kỳ Thiện và bạn bè ở lại vài ngày bị mấy cô gái trong tộc chặn cửa ca hát, nội dung thẳng thắn táo bạo như "Đêm nay lang quân theo nô gia", "Nửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/2940117/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.