Editor: Đào Tử
________________________________
"Meo~~~ Meo~~~"
Mèo con Tố Thương thân thiết cọ cọ vào ngón tay của Chử Diệu, dựa vào vẻ đáng yêu để xin ít thức ăn từ tay hắn. Nếu Chử Diệu không cho, đôi mắt ngây thơ ngập nước của nó sẽ nhìn hắn chăm chú. Chử Diệu mấy lần quyết tâm cứng rắn đều thất bại, đành phải lấy ra chút lương khô.
"Đều nói 'vật tựa tính chủ', nhưng nhóc đáng yêu hơn Kỳ Nguyên Lương kia nhiều." Chử Diệu lẩm bẩm, Tố Thương lại không hiểu tiếng người. Nó chỉ biết, sau khi mình ăn no phải tìm chỗ ấm áp để cuộn tròn, tốt nhất có có con sen gãi gãi cho nó.
Nó kêu meo một tiếng nhảy vào lòng Chử Diệu, ngửa bụng ra.
Chử Diệu: "..."
Hắn thật sự không thích mèo.
Đúng lúc này, Cộng Thúc Võ trở về, hắn liền giao cái vật phiền phức này ra. Cộng Thúc Võ cũng tốt tính nhận lấy, nói: "Đêm nay e rằng không yên bình, tiên sinh có muốn nghỉ ngơi một chút, dưỡng sức không? Có tình huống gì ta sẽ gọi tiên sinh dậy."
Chử Diệu: "Như vậy cũng tốt."
Văn tâm của hắn sau hai lần ngưng tụ vẫn chưa ổn định.
Văn khí lúc có lúc không, trạng thái rất bất ổn, cần nhiều thời gian để điều dưỡng, nghỉ ngơi đầy đủ mới phát huy được sức mạnh tốt hơn. Cộng Thúc Võ nói vậy, hắn liền thuận theo đồng ý.
Hai người dừng chân tại một ngôi nhà hoang gần cổng phía đông thành.
Nơi này ít người qua lại, cũng gần tiền tuyến.
Chử Diệu tìm một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/2940123/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.