Editor: Đào Tử
________________________________
Yên lặng!
Một mảnh yên lặng!
Khắp nơi yên lặng!
Chỉ có nội tâm Dương Đô úy như có hàng ngàn ngọn núi lửa cùng lúc phun trào!
Vô số tiếng gào thét muốn chen lấn ra khỏi cổ họng!
Ông tặng tiền hồi nào? ? ?
Trước đó ông có bao nhiêu tán dương ca ngợi vị thiếu niên nghĩa sĩ nghĩa khí ngất trời này, đem Thẩm Đường ra làm tấm gương sáng cho người khác, giờ phút này liền hối hận bấy nhiêu! Hận không thể cho bản thân lúc ấy hai cái bạt tai, để cho mình tỉnh táo lại! ! !
Thiết nghĩ ông ta sống đến từng tuổi này, loại chuyện gì chưa từng gặp qua?
Hừ hừ, chuyện này thật sự chưa từng có!
Thật đúng là sống lâu mới thấy!
Ai mà ngờ được vị nghĩa sĩ Thẩm Đường này cùng với tên trộm râu quai nón cướp thuế ngân lại là cùng một người? Ông ta thật sự nằm mơ cũng không ngờ được lại là tình huống này! Một lão già như ông lại bị một tên nhóc mười hai tuổi đùa bỡn trong lòng bàn tay! Lại còn bị vạch trần trong tình huống này!
Dương Đô úy cắn răng, cố gắng đứng dậy.
"Dương Đô úy, ngài đừng ——"
Địch Nhạc định ngăn cản.
Ngăn không được, chỉ đành đưa tay đỡ lấy, trong lòng kinh ngạc bởi lực tay của Dương Đô úy —— phải biết rằng với thương thế của Dương Đô úy, nếu không phải ông là võ giả võ đảm cấp cao, đổi lại là người bình thường đã sớm chết ngắc, mà lực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/2942098/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.