Editor: Đào Tử
________________________________
"Nhưng dù sao đi nữa, cậu cũng không nên..."
Khang Thời nói đến đây thì dừng lại. Chỉ xét theo những gì Kỳ Thiện trình bày, chuyện này cũng không thể trách anh ta, thậm chí anh ta còn áy náy trong lòng nhiều năm. Kẻ thù thực sự là Yến Thành đã đi chầu Diêm Vương, Khang Thời có tức giận cũng không biết trút vào đâu.
Lời nói đến miệng rồi lại đổi nội dung.
"... Cậu cũng không nên hành động như vậy..."
Nước Tân và nước Canh không phải là nơi Kỳ Thiện hoạt động nhiều, vì vậy danh tiếng "Ác mưu" của anh ta ít người biết đến, nhưng ngoài hai nước này, ở đại lục Tây Bắc, nhắc đến Kỳ Thiện ai nấy đều biến sắc.
Biểu đệ, một tiểu thánh nhân lại biến thành đại ác ma sao? ? ?
Kỳ Thiện nói: "Tại hạ không học theo dáng vẻ của cậu ấy nổi."
Bản chất của bọn họ vốn dĩ là hai người khác nhau.
Dù anh ta có ép mình học theo tác phong đó, e rằng cũng chỉ học được chút da lông, không những không thể nổi danh mà còn mang tiếng "Giả tạo", chi bằng cứ thẳng thắn. Đối với văn sĩ văn tâm, "Ác" chưa bao giờ là tội lỗi bị người đời lên án.
Bất tài mới phải!
Văn sĩ văn tâm so tài bằng tính toán mưu lược, so bằng âm mưu dương mưu, chứ không phải so ra ai thiện lương, thẳng thắn quân tử hơn.
Vì vậy, Kỳ Thiện không cho rằng mình đã làm sai.
Khang Thời nghẹn lời trước câu trả lời thẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/2942122/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.