Editor: Đào Tử
_______________________________
"Cháy... cháy rồi?" A Lỗ suýt chút nữa thì kinh hãi ngã ngửa.
Tuy ngày thường cậu nghịch ngợm, hay chọc giận mẹ, trêu chọc các bậc trưởng bối trong bộ lạc, nhưng trong lòng A Lỗ, bộ lạc chính là nhà, mọi người đều là người thân của cậu. Khi ý nghĩ "cháy nhà" lóe lên trong đầu, cậu không khỏi tăng tốc chạy.
Vừa chạy vừa gào toáng lên: "Cứu hỏa!".
Mùa đông ở Thập Ô ít mưa khô hạn, rất dễ xảy ra hỏa hoạn.
Không khí trong lồng ngực A Lỗ trở nên loãng dần theo từng bước chạy và tiếng kêu gào, dần dần cũng có cảm giác nóng rát như bị lửa l**m qua, mồ hôi vã ra như tắm, toàn thân nóng bừng. Nhưng cậu bé nào để ý đến sự khó chịu của bản thân, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: phải nhanh chóng quay về!
Thế nhưng, khi còn cách bộ lạc chưa đầy năm mươi trượng, giữa ánh lửa chói mắt, những bóng người lờ mờ lay động, A Lỗ thấy loáng thoáng bóng dáng quen thuộc ngã xuống, cùng với một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi. Cậu sợ đến mức toàn thân run lên.
A Lỗ đột ngột ngã nhào về phía trước, úp mặt xuống đất.
Mượn đám cỏ dại rậm rạp che giấu thân hình.
Từng chút một đến đống cỏ khô có thể dùng làm nơi ẩn nấp, khoảnh khắc đó, cậu sợ đến mức quên cả thở, cẩn thận thò đầu ra, nhìn rõ mọi thứ, nước mắt lập tức trào ra.
Cậu... cậu đang nhìn thấy gì thế này?
Một đám người lạ mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/2944410/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.