529
Có người cất tiếng hát khiến người nghe lệ rơi đầy mặt, như nghe thấy tiếng trời.
Có người cất tiếng hát khiến người nghe muốn tè ra quần, sống không bằng chết.
Trong mắt Thẩm Đường, dĩ nhiên cô thuộc về vế trước.
Trong mắt mọi người, Thẩm Đường chắc chắn thuộc về vế sau!
Để tránh Thẩm Đường "tự hủy" hảo cảm của Triệu Phụng trong "tiệc tiễn biệt", Kỳ Thiện quyết đoán đưa ra quyết định, đứng ra.
"Chủ công!"
Thẩm Đường nhìn anh ta: "Sao vậy?"
Kỳ Thiện cười gượng gạo: "Thiện cùng với Đại Nghĩa cộng sự hai năm, vài lần kề vai chiến đấu, cùng nhau tiến lui, nay ngài ấy phải rời đi, trong lòng Thiện không nỡ... muốn tấu một khúc nhạc bày tỏ tâm ý, chủ công sẽ không tranh giành cơ hội này với Thiện chứ?"
Thẩm Đường không hiểu lắm.
Tại sao không thể hợp tấu hoặc tấu thêm một khúc?
Cô đệm đàn xong, Kỳ Thiện không thể đệm đàn sao?
Nhưng xét đến Kỳ Thiện rất ít khi yêu cầu cô điều gì, khó khăn lắm anh ta mới mở lời một lần, cô cũng không nên tranh giành với Nguyên Lương, bèn gật đầu đồng ý, nhường cơ hội lại. Đám người Kỳ Thiện thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Tuân Trinh vẫn chưa hiểu chuyện gì.
"Chủ công không giỏi âm luật..." Khương Thắng vừa đi công tác ngắn ngày về, gần đến giờ khai tiệc mới quay lại, hơi nghiêng người nói nhỏ với Tuân Trinh.
Tuân Trinh lại nhíu mày, không đồng tình nói: "Dù không giỏi, Kỳ Nguyên Lương cũng không nên vô lễ như vậy..."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/2946156/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.