641
Dù sao Liêu Gia cũng là văn sĩ văn tâm, đặc điểm của văn sĩ văn tâm chính là mặt dày, phản ứng nhanh, đối mặt với "tấn công tinh thần" của Công Tây Cừu, y chỉ mỉm cười nói: "Vậy ta đi?"
Để ba người các ngươi giãi bày nỗi lòng ư???
Hừ, Liêu Gia tỏ vẻ nằm mơ đi nhé.
"Ngươi bây giờ là tù binh, khuyên ngươi nên thức thời một chút, có thể bớt ăn chút khổ sở." Tuy rằng biết Công Tây Cừu đối với chủ công có ý nghĩa đặc biệt, nhưng Liêu Gia không hề sợ hãi.
Chỉ là lời cảnh cáo ở mức độ này, hiển nhiên không thể khiến Công Tây Cừu kiềm chế, tuy rằng chật vật, nhưng ánh mắt đầy vẻ ngạo mạn khó thuần, đâu có dáng vẻ của kẻ bị bắt làm tù binh? Anh ta quả thực có vốn liếng này, chỉ cần khôi phục một chút võ khí, với thực lực của anh ta, anh ta muốn đi, không ai có thể ngăn cản. Anh ta tự nhiên khiêu khích lại, cười khẩy: "Cho ta nếm mùi đau khổ? Chỉ bằng ngươi?"
Chỉ thấy Liêu Gia gật đầu, cười.
Nụ cười rất thô bỉ, rất đắc ý, rất kiêu ngạo.
"Phải, chỉ bằng ta." Giơ tay lên, một đạo ngôn linh phong ấn đan phủ của Công Tây Cừu, khiến võ khí vừa mới khôi phục được một chút của đối phương lập tức khó lưu thông, kinh mạch bị tắc nghẽn, dưới ánh mắt trợn tròn của đối phương, y chân thành nói: "Đừng bao giờ coi thường văn sĩ văn tâm mà ngươi không hiểu, đặc biệt là trong tình huống bản thân suy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lui-ra-de-tram-den/2946268/chuong-641.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.