Anh giữ nguyên dáng đứng cho hai tay vào trong túi quần nhìn người con gái trước mặt mình với anh mắt rất khó hiểu. Từ trước tới nay chưa một ai dám ngáng đường đi của anh vậy mà một cô gái nhỏ bé này lại dám làm như vậy.
“Em, em thực sự rất thích anh. Em rất thích anh. Em thích anh từ rất lâu rồi nhưng không dám nói, chỉ dám nhìn trộm anh từ xa... em biết dù mình có nói ra thì nó cũng chẳng có nghĩa lí gì với anh cả...” cô gái đó không dám nhìn vào anh khi nói chuyện mà chỉ dám nhìn xuống sân trường. Nơi này rất vắng, không có một bóng người nào. Tại vì cô thấy anh đi về hướng này nên mới vô thức bước theo nhưng không ngờ lại bị anh phát hiện và đành phải bước ra trước mặt anh và nói những lời này.
Anh vẫn nhìn cô với anh mắt không chút cảm xúc nào, có cảm giác như những điều cô đang nói với anh không chút nghĩa lí nào và vô cùng nhàm chán vậy. Vẫn vẻ mặt đó anh bước qua cô nhẹ như một cơn gió nhưng hành động đó lại có sức tàn phá vô cùng lớn đối với trái tim nhở bé của cô, vẫn biết là sẽ chẳng có kết quả gì khi nói ra nhưng cô vẫn mong chờ vào một thứ mà người ta luôn gọi là điều kì diệu. Cô vẫn luôn tự nhủ rằng mình và anh sẽ chẳng thể nào có kết quả gì nhưng trong thâm tâm thì hy vọng điều kì diệu xảy ra đã lớn lên từng ngày và bây giờ thì hoàn toàn vỡ tan.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luon-ben-em-nguoi-con-gai-nam-giu-trai-tim-cua-nhung-con-quy/1392338/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.