Dù cho là bảo không quan tâm đến chuyện quá khứ nhưng tôi vẫn thấy giận Win, tôi không thèm nói chuyện với anh ấy, hỏi gì thì tôi nói (cũng chỉ là ừ thôi). Kể ra nhìn anh bị giận như vậy cũng thấy tội tội nhưng đúng là do lỗi của anh mà, lại còn giấu tôi nữa.
“Vợ giận anh à?” tôi suýt nữa thì phì cười nhưng may mà trước đó còn kịp nhớ ra là mình đang giận anh. Cái gì mà gọi vợ xưng anh chứ?
“Không.” Có em bé mà nói dối trắng trợn như thế liệu có sao không nhỉ? Rõ là tôi đang giận anh mà...
“Thế sao vợ không nói chuyện với anh?”
“Thế đây không phải nói chuyện thì là gì? Mà anh bỏ ngay cái kiểu vợ vợ đi nhá!” Đến là bực với anh cơ, không thể nào giận anh lâu được mà, chắc tại anh là cái đồ ranh ma...
Ngồi tần ngân một lúc anh quay sang tôi nói chuyện nghiêm túc:
“Vậy mình tổ chức đám cưới em nhé! Ngay tuần sau cũng được.”
Tôi cũng muốn vậy lắm chứ vì không thể để bố mẹ biết tôi “ăn cơm trước kẻng” được, nhưng mà bây giờ mà cưới thì rắc rối lắm. Tôi cũng chưa sẵn sàng. Dù là anh có đủ kiều kiện để làm một người chồng và một người bố tốt nhưng mà tôi thì vẫn còn trẻ con, hay làm anh bực mình, rồi thì chưa được tích sự gì hết. Tôi nghĩ mình chưa có đủ tư cách để được làm vợ anh, nhưng, con của tôi có vui không nhỉ khi có một người mẹ như tôi?
“Sao? Em đang suy nghĩ gì thế? Mình làm đám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luon-ben-em/1421175/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.