Hóa ra không phải là ta không xuất nội lực được, mà là xuất lệch một bên.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cảm xúc của ta lại nhảy nhót, ngay cả thái độ “khiêm nhường kiềm chế” ban đầu cũng vứt luôn. Ta phấn khích nói với Tạ Ngọc Hành: “Ta nghĩ kỹ rồi! Tối nay, không, từ tối nay về sau, ngươi phải ngủ với ta!”
Tạ Ngọc Hành: “…”
Từng nghe đến một loại hình biểu diễn là “biến diện”, mà hiện tại, ta đang được thưởng thức kỹ thuật biến sắc của người bên cửa. Sau một thoáng ngơ ngẩn, sắc mặt Tạ Ngọc Hành dần trở nên phức tạp.
Niềm vui ban đầu nhạt đi, y chậm rãi nói: “Thẩm Phù, ngươi còn chưa dập tắt được nến.”
Ta sửng sốt, theo bản năng đáp trả: “Nhưng cửa sổ còn xa hơn nến mà.” Chẳng phải ta làm vượt yêu cầu rồi sao?
Tạ Ngọc Hành lắc đầu, hợp tình hợp lý giảng giải: “Nếu trước mặt ngươi không phải là nến mà là kẻ địch có công phu lợi hại thì sao, đánh trật thì có ích lợi gì.”
Ta cứng họng.
Tạ Ngọc Hành nói rất có lý, nhưng mà, giữa chúng ta là quan hệ nói lý sao?
Y rõ ràng luôn nuông chiều ta, ta than mệt liền cắt giảm bài tập, chăm sóc ta chu đáo tỉ mỉ, lúc đổi thuốc vô cùng nhẹ nhàng, ta muốn ăn cái gì cũng cố gắng làm cho… Tuy ở cùng nhau chưa bao lâu, ta đã có niềm tin “Tạ Ngọc Hành cưng Thẩm Phù nhất trần đời”, vậy nên ta mới muốn có qua có lại. Thế nhưng Tạ Ngọc Hành rõ ràng muốn nói với ta, y tình nguyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-cung-hanh-giang-sac-mo/689402/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.