Bạn cùng phòng nói: “Tưởng Hàn, tao nghĩ tao sai rồi.”
“Hả? Gì?” Tưởng Hàn tiếp tục bóc quà: “Mày coi, bác sĩ Lương có tâm quá. Tao đón sinh nhật mà ảnh mua cả cửa hàng mọe gòi.”
Bạn cùng phòng bĩu môi: “Chú em, mày ngây thơ vãi.”
“Nãy mày tính nói gì?” Tưởng Hàn hỏi: “Sai gì?”
“Không có chi.” Bạn cùng phòng muốn nói, trước đây cậu ta chê Tưởng Hàn giống trai thẳng tự tin mù quáng, nhưng vừa rồi cậu ta nhận ra, trai thẳng đôi lúc tự tin mù quáng như cậu ta cũng thua Tưởng Hàn.
Xấu mặt trai thẳng quá.
Tưởng Hàn lấy từng “món quà” ra như bảo bối, xếp khắp phòng.
“Ảnh tặng hoa giả làm gì?” Bạn cùng phòng hỏi.
“Chắc sợ tao chăm hoa thật làm nó mệt, hoa giả dễ bảo quản hơn.”
“Vậy cái này? Bông cọ, thấy mày dơ quá hả?”
“Có mày dơ á!” Tưởng Hàn giật quà từ tay bạn cùng phòng: “Cấm mày đụng, dơ đồ tao.”
“… Mắc ói, mày tởm quá.”
Tưởng Hàn đếm tổng cộng bốn mươi mốt món, tốn bao tiền đây dời!
Bác sĩ Lương tốn kém, Tiểu Tưởng đau lòng quớ ờ.
Cậu tự hỏi bác sĩ Lương làm việc kiếm tiền mỗi ngày, tặng nhiều quà sinh nhật mình thế này, cậu phải thể hiện gì đó mới được.
Tưởng Hàn chụp ảnh chung với quà, nhờ bạn cùng phòng chụp dùm, quà rải quanh, cậu ngồi giữa, hưởng thụ cảm giác như mặt trăng giữa các vì sao.
Chụp xong gửi cho Lương Đa.
[Bé Tưởng ngu ngốc: Bác sĩ Lương, cảm ơn những món quà sinh nhật của anh. Em thích lắm, anh có lòng như vậy làm em ngại quá.]
Lương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-da-gia-vo-ngu/52105/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.