Trận Cai Hạ năm ấy,
người Sở nghe khúc Sở
Thương Tán vốn còn muốn tới Noãn các dâng hương lên hương án của Khổng Thánh nhân, vì vậy nên chỉ dẫn Đường Oanh tới trước cửa điện. Văn Hoa điện không bày bàn ghế cao, chỉ có bàn thấp và đệm gấm, lúc vào điện phải cởi giày, ngồi khoanh chân sau án gỗ.
Nội thị đứng ngoài hầu Đường Oanh cởi giày xong, nàng chắp tay trước người, chầm chậm tiến vào.
Thị đọc[1] đều là do Hoàng đế chọn từ tôn thất trong Hoàng tộc, hoặc có dung mạo thanh tú, hoặc có phong phạm đoan chính, nhất định phải có điểm nổi bật. Đường Oanh bước vào, lập tức nhận được đủ loại câu hỏi về việc vắng mặt ngày hôm qua, nào là cớ gì lại xin nghỉ, do đâu mà đổ bệnh, nào là đã uống thuốc hay chưa.
[1]: Người phụ việc bút nghiên cho Hoàng đế, hoặc phụ giúp/học cùng các hoàng tử, hoàng nữ.
Đường Oanh năm tuổi, da dẻ trắng nõn khả ái, giọng nói êm ái, ngôn ngữ linh hoạt, mỗi khi cười liền có thể nhìn thấy hai lúm đồng tiền, khiến cho người nhìn cũng cảm thấy vui vẻ thay. Một hồi sau Thương Tán đã quay trở lại, yên lặng đi vào, thấp thoáng nghe được Đường Oanh đang trò chuyện với các thị đọc, cũng bất giác mà cảm thán trong lòng: "Vẫn nói dòng dõi tôn quý thì ắt sẽ minh tuệ, có điều đứa trẻ này như vậy, nếu không tai nghe mắt thấy sợ rằng cũng khó mà tin."
Hôm nay Thương Tán giảng Đại Học[2] và Thượng Thư[3].
[2]: Cuốn đầu tiên trong Tứ Thư.
[3]: Hay còn gọi Kinh Thư,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-do-ky-su/1400795/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.