Thành Vương hữu quá, tắc thát Bá Cầm
Đường Oanh ló đầu ra khỏi chăn, đôi mắt long lanh, ánh mắt như bị phủ một tầng sương. Nàng nhìn Hoàng hậu, cố sức đè nén tâm trạng của mình, cười lên một cái, gọi: "Mẫu hậu."
Tựa hồ như không có gì bất thường, Hoàng hậu ngồi xuống bên giường, bàn tay áp bên sườn mặt Đường Oanh, đầu ngón tay lướt qua khóe mắt nàng, rất tự nhiên mà lau đi giọt nước mắt. Lúc ấy mới khẽ nở nụ cười, hỏi: "Khóc rồi? Lại gặp ác mộng sao?"
Đường Oanh gật đầu, tới ôm lấy cổ Hoàng hậu, mặt tựa lên đầu vai nàng. Hoàng hậu cũng không truy hỏi giấc mơ ấy là về điều gì, cũng không chê cười người rơi lệ kia thật mau nước mắt, chỉ lẳng lặng vỗ vỗ lưng đứa trẻ mà thôi. Hoàng hậu bất giác nhớ tới bốn năm năm trước có đứa bé lảo đảo chạy về phía mình, qua những năm này, dùng cả tấm lòng son, từng chút từng chút sưởi ấm linh hồn nàng.
Hoàng hậu vỗ lưng Đường Oanh, nhẹ giọng an ủi: "Hôm nay trời đẹp, vừa khéo lại có cảnh xuân, hoa trong đình viện cũng nở rồi, chúng ta có tới xem một chút?"
"Vâng." Đường Oanh gật đầu, đoán rằng có lẽ mẫu hậu cũng không biết vì sao mình buồn khóc đi, bây giờ đang là ban trưa, cũng chỉ cho rằng gặp phải ác mộng nên khóc mà thôi.
Hoàng hậu lại thấy đứa trẻ kia vẫn cứ ôm lấy mình, không có ý buông ra, đành bất đắc dĩ nhắc nhở: "Tiểu Thất, từ đây tới đình viện còn xa, mẫu hậu sao có thể ôm ngươi được?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/luong-do-ky-su/1400796/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.